LUẬT NGẦM - Trang 115

Cá đã cắn câu.

❉❉❉

Ngay trong đêm thi hát của gần hai năm trước, tôi đã biết Thẩm

là người có quyền lực trong giới xã hội đen, một bầu sô đã rỉ tai tôi
như thế khi hắn nhìn thấy ánh mắt Thẩm nhìn tôi. Hắn còn trơ
tráo hỏi tôi có muốn qua đêm với Thẩm không để hắn sắp xếp.
Nực cười! Tôi mà phải làm điều tầm thường đó sao? Nhưng giải
nhất ư? Tôi thừa biết mình không hát hay đến như vậy. Tất cả
đều từ tiền của Thẩm mà ra. Tôi đã lọt vào tầm mắt của Thẩm
hay chính Thẩm đã sa vào lưới của tôi? Tôi cũng không biết nữa.
Nhưng cuối cùng thì điều mà tôi chờ đợi suốt một thời gian dài
cũng đến, ngày mà Thẩm đưa tôi ra mắt toàn bộ đàn em của anh,
ngày mà toan tính của tôi dần trở thành sự thật.

Tôi đã quá thực dụng, tôi muốn lợi dụng Thẩm sao? Không, tôi

yêu anh đó chứ! Nhưng tôi cũng muốn thoát khỏi cái nghèo vây
khốn lấy mình, mùi nghèo mà đến thở tôi cũng ngửi thấy nó.
Cuộc đời này chỉ yêu thôi thì chưa đủ để sống. Tôi muốn vươn đến
một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng phải là tự tôi làm chủ nó. Bởi vì
nếu sống trong nhung lụa và lại mất đi quyền tự chủ của bản
thân thì tôi cũng không thoả mãn. Trên đời này có một người đàn
ông vừa đưa tôi thoát nghèo vừa cho tôi tự do sao? Tôi không lạc
quan một cách mơ mộng đến như vậy. Tôi đạp lên người khác hoặc
người khác sẽ đạp lên tôi, cho-đến-chết.

Ai đó có thể dùng muôn vàn phạm trù đạo đức để phán xét một cô

gái thực dụng, nhưng biết toan tính thì có gì là sai? Là cuộc đời đã
dạy cho cô gái biết toan tính, là những người thân đã dạy cho cô ấy
điều đó. Sinh tồn thì không có lý lẽ đâu! Người đời ư? Họ không thể
thay cô gái sống những ngày tháng tủi nhục kia, nên họ không có
quyền phán xét, quyền duy nhất mà họ có là hãy sống tốt hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.