LUẬT NGẦM - Trang 131

Hùng Gỗ ra mặt chỉ điểm tôi là “dích” của công an.

Mặt không biến sắc, bà Linh Phong hỏi tôi điều đó có đúng

không. Khẩu K54 nằm ngay ngắn trên bàn, lạnh toát.

Tôi bình tĩnh: “Anh Hùng, vì sao anh chắc chắn em là cớm cài

vào?”

Hùng Gỗ xấn lại gần và chỉ vào mặt tôi, quát: “Đ∗ má! Tao bước

chân vào giang hồ từ khi mày còn đang nằm nôi kìa. Việc đ∗∗ gì mà
tao không nhìn thấu? Mày tưởng mày chém thằng Năm Lửa thì tụi
tao sẽ tin mày hả? Tự tay tao đã xử không biết bao nhiêu thằng tay
trong cho cớm rồi, khôn hồn thì mày tự khai đi để tao nương tay
cho mà chết nhẹ nhàng.”

Nắm lấy bàn tay đầy sẹo của Hùng Gỗ, tôi cười nhẹ: “Anh

Hùng à, anh có lớn mà chưa có khôn. Em nể mặt anh và biết em là
phận em út nên chuyện anh làm em xem như không hay không biết.
Vậy cớ gì mà hôm nay, anh lại muốn đuổi cùng giết tận em? Thôi
thì việc đã đến nước này, em cũng đành phải nói thật…”

Hắn đắc chí chụp lấy khẩu K54 trên bàn và gí vào đầu tôi:

“Con đĩ! Cuối cùng mày cũng nhận rồi nhé! Làm một cuộc điện
thoại cho bà già mày đi, trước khi tao tiễn mày một đoạn xuống
chầu Diêm Vương!”

Tôi vẫn giữ nguyên ánh mắt và nụ cười nhẹ trên mặt, hất tay

Hùng Gỗ ra rồi gọi với: “Sơn! Em vô đây đi!”

Sơn Quạ bước vào. Nó hơn tôi bốn tuổi. Năm mười lăm, nó nhảy

tàu từ Bắc Giang vào Nam rồi ở luôn trong này. Lăn lộn bao nhiêu
năm, cuối cùng, nó về dưới trướng Hùng Gỗ. Tôi bước ra, đẩy
thằng Sơn tiến tới chỗ bà Linh Phong: “Nói đi Sơn! Có má Linh
Phong ở đây, chú mày không cần phải sợ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.