LUẬT NGẦM - Trang 35

Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi. Không đợi mẹ nói gì thêm, tôi tiếp lời:

“Tại vì con chưa tập được bài hát ưng ý mà lại sắp đến ngày diễn
rồi.”

Nói đến đó, tôi đứng dậy thưa mẹ đi học. Thật ra, tôi cố đi vội để

né tránh ánh mắt của mẹ, che giấu sự buồn bã trong lòng.

❉❉❉

Có lẽ vì ý thức được sự khó khăn về mặt tài chính của gia đình

trong thời kỳ này mà tôi đã nghĩ nhiều cách để kiếm tiền phụ giúp
cho ba mẹ tôi. Tôi đi xin truyện cũ từ các anh chị họ của mình dưới
thành phố để mang về cho thuê. Ở làng quê nghèo này, truyện
tranh là thứ vô cùng quý giá với bọn trẻ con như tôi. Tôi đặt một cái
bàn nhựa, một cái ghế nhựa nho nhỏ trước nhà như thể bàn thu
ngân. Khách hàng của tôi là bọn trẻ trong thôn, bạn cùng trường với
tôi. Mùa hè nắng nóng, đá lạnh là thứ cần thiết trong mỗi gia đình
nhưng không phải nhà nào cũng có tủ lạnh như nhà tôi. Tôi đi mua cả
tập túi nilon loại nửa ký và một nhúm dây thun, đổ nước vào túi, buộc
lại cẩn thận rồi cho vào ngăn đá làm đá lạnh bán thêm cho những
nhà lân cận. Cứ như thế, tôi có công việc nho nhỏ của riêng mình,
làm ra một ít tiền để tiêu vặt và để dành.

Cuộc sống vẫn đều đều trôi qua. Mỗi ngày, tôi vẫn dành thời

gian chạy sang chùa của bà ngoại học thiền, theo bà tưới cây, dọn
cơm cho bà vào mỗi buổi trưa khi tôi đi học về. Với tôi, bà ngoại là
một người nghiêm khắc nhưng lại có nụ cười rất hiền. Chưa bao
giờ tôi nói yêu bà, bà cũng chưa bao giờ nói yêu tôi nhưng tôi cảm
nhận được sự quan tâm và tình yêu thương bà dành cho mình. Bà
chưa bao giờ ôm tôi vào lòng hay vuốt ve tôi. Tôi nghĩ rằng bởi vì
bà đã xuất gia nên ít nhiều giữa bà và con cháu cũng nên có một
khoảng cách nhất định để bày tỏ sự tôn trọng đối với chốn cửa
chùa linh thiêng. Tôi không gọi là “bà” mà phải gọi bằng “thầy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.