LUẬT NGẦM - Trang 36

Bởi vì bà cũng là sư phụ của tôi, người đã quy y Tam Bảo cho tôi. Tôi
thường đạp chiếc xe con con của mình đi chơi vào buổi chiều. Hôm
đó, khi đạp xe ngang qua chùa, bà ngoại đứng trên cao nhìn xuống,
thấy tôi liền gọi to: “Đi đâu đó? Lên đây thầy bảo.”

Tôi giật thót tim vì tôi vẫn luôn sợ bà ngoại. Tôi quẳng xe không

kịp dựng chân chống, chạy lên mấy chục bậc tam cấp, vừa lên tới
nơi đã chắp tay hành lễ với bà. Cũng thật lạ, các anh chị họ của tôi
mỗi khi về thăm bà đều không cần hành lễ, có lẽ họ thi thoảng
mới gặp nên bà đã không nỡ nhắc nhở.

“Thầy gọi con ạ?” Tôi rón rén hỏi.

“Con đi đâu đó? Coi tóc tai kìa. Lại đây, thầy chải lại tóc cho.”

Nói rồi bà ngoại kéo tôi lại, tháo cây kẹp đã tróc sơn vài chỗ

xuống và chải tóc ngay ngắn lại cho tôi. Tôi chưa bao giờ được
ngồi gần bà ngoại đến thế, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Chải tóc xong, bà nhìn tôi rồi nói: “Đẹp rồi đó! Lần sau nhớ chải
tóc đàng hoàng.”

Tôi chào ngoại rồi tiếp tục leo lên xe đạp đi chơi. Lúc này mà

tim tôi vẫn còn đập thình thịch, nhưng tôi thích lắm! Tối hôm đó,
tôi đã không dám gội đầu, tôi để nguyên cặp tóc như thế mà leo lên
giường đi ngủ.

❉❉❉

Trái tim tôi mềm yếu và luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Tôi

cảm giác mình như run lên mỗi khi có cơ hội giúp ai đó bất cứ việc
gì. Một lần, tôi nhìn thấy bạn học cùng lớp của mình nhịn đói ở lại
trường đợi vào học buổi chiều vì nhà bạn ở xa trường lại thuộc diện
gia đình khó khăn. Không ngần ngại, tôi chạy một mạch về xin mẹ
gói mì để mang lên trường cho bạn. Mẹ nói tôi có thể đưa bạn về nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.