LUẬT NGẦM - Trang 34

phận của tôi. Tôi sung sướng đọc đi đọc lại những dòng ngắn ngủi đó
hàng trăm lần, trong đầu bắt đầu nghĩ đến những bài hát mình
có thể thể hiện tốt nhất để trình bày trong đêm đó.

Giờ ra chơi ngắn ngủi kết thúc, các bạn trở về lớp để chuẩn bị

cho tiết học tiếp theo. Tôi xếp lá thư ngay ngắn vào phong bì và
cẩn thận để ở trước mặt. Tôi đã chia sẻ với mẹ về việc này sau giờ tan
học. Tôi ngỏ ý muốn mua một chiếc đầm công chúa màu hồng
bằng voan có đính nơ to đằng sau lưng cho buổi biểu diễn. Hôm
trước, tôi đã thấy nó được trưng bày đẹp đẽ trong một tiệm bán
quần áo lớn trên đường đi dạo. Mẹ im lặng không nói gì rồi hỏi:
“Con có chắc chắn là mình muốn biểu diễn ở đó không? Con đã
tập bài hát nào chưa?”

“Con chắc chắn, con chắc chắn mà. Mơ ước của con sắp

thành sự thật rồi.” Tôi nhoẻn miệng cười, ánh mắt lấp lánh niềm
hy vọng.

Tối hôm đó, sau giờ ăn cơm, tôi ngồi học bài ở phòng khách, ba

mẹ xem tivi trong phòng ngủ. Bỗng dưng, phân vân không biết chọn
bài hát nào để trình bày trong buổi biểu diễn đêm Giáng sinh, tôi vào
phòng định hỏi ý kiến mẹ. Vừa đứng trước cửa phòng, tôi đã nghe
tiếng ba thủ thỉ với mẹ: “Nếu con thích em cứ mua cho con đi. Bộ
váy đẹp một chút vì con sẽ đứng trước rất nhiều người đấy!”

“Nhưng bộ váy diêm dúa như thế con chỉ mặc được một lần rồi

cất vào tủ. Như vậy lãng phí quá! Nhà mình đang cần lo nhiều
thứ...” Mẹ đáp lại đầy lo lắng.

Tôi lặng lẽ trở về bàn học, có cái gì đó sụp đổ trong tôi, nước

mắt giàn giụa lúc nào không hay. Sáng hôm sau, khi mẹ đang buộc
tóc cho tôi để đi học, tôi ngắm mình trước gương rồi nói: “Mẹ,
chắc con không biểu diễn ở Yasaka đêm Giáng sinh nữa đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.