LUẬT NGẦM - Trang 33

phi tong teo và váng dầu, vị hơi ngọt. Có những ngày, tôi đi học
muộn nên mua mà không kịp ăn, nước sốt thấm ra ngoài làm nhão
cả vỏ bánh. Ấy thế mà tôi ăn vẫn thấy ngon lành.

Tiết học đầu tiên trôi qua nặng nề. Đến giữa tiết thứ hai, khi

cô chủ nhiệm lên văn phòng lấy dụng cụ giảng bài môn Toán xuống
thì có kèm theo một bao thư, cô mang đến cho tôi: “Thư của em này,
họ gửi đến từ hôm qua. Giờ ra chơi mới được mở ra đọc đấy, còn
bây giờ tập trung học đi đã.” Cảm giác của tôi khi đó có thể diễn tả
bằng hai từ “hồi sinh”. Từ tâm trạng ủ ê buồn bã, tôi bỗng trở nên
tươi tỉnh. Lá thư như bình nước tưới vào cái cây đang héo úa là tôi,
khiến nó trở nên tươi tắn bất ngờ. Tôi vươn vai ngồi thẳng dậy, ra
chiều chăm chú học hành nhưng tâm trí thực ra đã gắn chặt vào lá
thư. Tôi chỉ mong tiếng trống ra chơi vang lên để tôi được mở thư
ra xem ngay lập tức.

“Tùng! Tùng! Tùng!!!” Giờ khắc tôi mong đợi đã đến. Cả lớp ùa

ra sân chơi như ong vỡ tổ, riêng tôi ngồi trong lớp, chậm rãi mở lá
thư một cách nâng niu như sợ chỉ cần mạnh tay một chút thôi là lá
thư quý giá này của tôi sẽ bị rách tan vậy. Tim tôi đập thình thịch, tôi
ngấu nghiến đọc từng dòng chữ được người ta gõ bằng máy tính
rồi in ra rất đẹp. Lá thư có đoạn:

“Chúng tôi rất vui mừng và đánh giá cao sự mạnh dạn cũng

như tinh thần đam mê nghệ thuật của cháu. Tuy nhiên, việc tham
gia biểu diễn tại khách sạn phải được sự đồng ý của phụ huynh
cháu. Buổi ca nhạc sẽ được tổ chức sau 19 giờ 30 phút ngày 23 tháng
12. Vì khoảng cách khá xa, chúng tôi cần đảm bảo rằng phụ
huynh có thể đưa đón cháu...”

Kết thư là lời chúc sức khoẻ cũng như chúc chăm ngoan học giỏi,

chữ kí bằng mực xanh của lãnh đạo khách sạn và dấu tròn đỏ tươi
rất đẹp. Vậy là họ đã đồng ý với lời đề nghị tưởng chừng là quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.