LUẬT NGẦM - Trang 72

tươm tất hướng ra biển, tôi cứ ngồi như vậy như thể tôi và ông đang
cùng nhau ngắm biển, như khi ông còn sống. Nước mắt tôi vẫn cứ

a ra thành dòng mặn đắng, biển xa xăm quá, ba cũng đã ở quá xa

tôi rồi. Tôi cứ ngồi như vậy đến khi hoàng hôn ẩn mình về dãy
núi phía xa mới thu dọn để ra về. Bất chợt, có một người đàn ông
vận một chiếc áo sơ mi xanh cùng quần bò màu đen tiến đến,
trên tay ông ta là một đoá hoa cúc trắng, một ly cà phê sữa đá và
một gói bánh chuối rán giòn. Giống như tôi đã chuẩn bị, vì đó đều
là những món mà ba tôi thuở sinh thời rất thích. Mặc cho sự ngạc
nhiên của tôi, người đàn ông ấy đến gần nơi ba tôi nằm và bày
mọi thứ ra, đốt một nén nhang rồi thì thầm điều gì đó trong ánh
mắt đầy tò mò của tôi.

Khấn xong, chú quay lại nhìn tôi mỉm cười và nói: “Chào con!

Chú là Tân, bạn của ba con.”

Tôi chợt nhớ đến lá thư của ba, trong thư có nhắc về chú Tân,

người cộng sự mà ba đã cùng công tác. Ba nói rằng chú ấy sẽ tìm
tôi và thay ông chăm sóc cho tôi cũng như dìu dắt tôi đi tiếp trên
con đường mà ông đã bỏ dở. Chú Tân cho tôi xem tấm ảnh mà chú
chụp cùng với ba tôi, lúc đó, ba còn rất trẻ. Chú bắt đầu kể cho tôi
nghe về ba…

Nhiều năm trước, ba tôi có một dạo bán thuốc lá ở trước cửa rạp

chiếu phim Tân Tân khi chỉ mới mười lăm tuổi. Mười bảy tuổi, ông
chuyển sang làm bốc vác ở cảng cá. Cuộc sống nghèo khó khiến
ông phải bươn chải nhiều hơn, lăn lộn nhiều hơn để có tiền nuôi
mấy miệng ăn trong gia đình và cho em gái ăn học. Vì sinh tồn,
ông dần dần trở thành tay anh chị cộm cán trong vùng trước khi
trở thành cộng tác viên của lực lượng công an vào năm 1989.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.