LUẬT NGẦM - Trang 83

cần có thêm thời gian để đón nhận, vì vậy mà tôi tiếp tục giữ kín bí
mật đó. Mẹ tôi có một người bạn là bác sĩ, dạo này cũng hay đến nhà
thăm chúng tôi. Tôi thừa biết chú ấy thích mẹ tôi, có lần chú hỏi
tôi về loài hoa mà mẹ thích. Nhưng tôi không mấy thiện cảm,
dường như sự ích kỷ bắt đầu nổi lên trong tôi, tôi muốn giữ mẹ
cho riêng mình. Được vài lần đến nhà và nhìn thấy thái độ không
mấy vui vẻ của tôi nên chú ấy không đến nữa. Tôi hả hê trong lòng
vô cùng.

Một hôm, tôi thức khuya học bài, lại nghe tiếng sột soạt bên dưới,

bọn chuột quá lì lợm! Tôi sẽ nói với chị giúp việc mua bẫy vào ngày
mai.

Cốc! Cốc! Cốc!

Có tiếng gõ cửa phòng, đồng hồ đã điểm chín giờ tối, mẹ tôi

chưa về, hay là mẹ nhỉ? Nghĩ vậy nên tôi đứng dậy ra mở cửa. Nhưng
không có ai cả. Chắc tôi quá mệt vì học bài nên ù tai nghe nhầm
rồi.

Sau kỳ thi, tôi được nghỉ vài ngày, tranh thủ về thăm bà nội, bà

đã già đi nhiều. Vẫn thói quen nhóm bếp củi để nấu nướng và
nhặt chó mèo từ khắp mọi nơi về nuôi, đó là niềm vui ít ỏi của bà.
Cô Út không vui khi tôi về. Bà tôi không còn người con trai nào nữa,
tình thương của bà dồn hết cho các cháu nội vì bà thương các cháu
mồ côi cha quá sớm. Bà tôi được nhà nước cấp cho một mảnh đất,
hai mảnh đất của ba và bác của tôi cũng ở cạnh nhau. Tôi không
quan tâm đến tài sản, mẹ tôi cũng thế, hai con gái của bác tôi thì
còn quá nhỏ để nghĩ ngợi, vợ của bác đã tái giá cách đó không lâu.
Mặc dù chúng tôi vẫn sống ổn và không có ý định tranh giành
nhưng cô Út chắc không nghĩ như vậy. Cô luôn tưởng tượng rằng
mẹ tôi sẽ xúi bẩy tôi trở về xin bà nội chuyển tên sở hữu mọi đất đai
nhà cửa cho tôi, vì thế mà cô không còn yêu quý tôi nữa. Thắp nén

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.