LỤC THIẾU CƯNG VỢ TẬN TRỜI - Trang 1140

mềm, oán hận vặn bung cánh tay của anh ra, dịch sang một bên, cầm chăn
quấn chặt lấy thân thể.

Sao Lục Duật Kiêu có thể đi chứ, đến bây giờ anh cũng không quên, tình

cảnh lúc Hứa Ngộ tuyên chiến với anh, nếu tối nay thật sự bị cô đuổi xuống
giường, chẳng phải là mở đường cho Hứa Ngộ sao? !

Cô thấy anh không chịu đi, lại thực sự phiền muộn vì anh, liền kéo chăn

che lên đầu, ngay cả khuôn mặt cũng che lại, nhắm mắt làm ngơ luôn.

Anh thấy thế, đưa tay đẩy đẩy cô, "Em bọc kín như vậy, không sợ làm

mình ngạt chết sao?"

"Không được quấy rầy em...em muốn nghỉ ngơi, anh đi ra ngoài đi!"

Lục Duật Kiêu thấy cô kiên quyết, không có cách nào, thở dài, ngược lại

nghĩ đến cái gì, khóe môi nhếch lên, trực tiếp rút góc chăn của cô ra, kéo
một bên lên, chen người vào, hai người liền bọc thành một đoàn.

Cố Tử Mạt nhận thấy có kẻ địch xâm lấn lãnh địa, dùng sức đạp anh,

"Anh làm gì thế! Đi ra ngoài!"

Anh đạt được như ý, lại nếm đến ngon ngọt, đôi mắt hồ ly nhíu lại, cười

liếm liếm vành tai của cô, "Tử Mạt, giờ cũng buổi tối rồi, nhất định là
chồng không thể đi ra ngoài, phải đi vào mới được."

Cố Tử Mạt liều mạng giãy giụa, chẳng ăn thua gì, lại nghe thấy anh *

trắng trợn * nói ra như vậy, còn luôn miệng tự xưng là chồng của cô, lại
nghĩ đến cái vị ‘ vị hôn thê ’kia, đôi mắt đỏ lên, không nhịn được ai oán ,
"Anh cút ngay đi, cái gì mà chồng mới vợ, anh và người khác còn là vị hôn
phu vị hôn thê đâu!"

Người đàn ông biết lòng cô yếu đuối, lại yêu thương cô, lật người cô lại,

cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, "Tử Mạt, đừng khóc, vợ của anh cũng chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.