nói, "Tử Mạt, vì phòng ngừa vạn nhất, sau này không được một mình ra
ngoài nữa, giống như trước đây, anh sắp xếp hai vệ sĩ cho em."
"Cũng được." Cô cũng không bài xích ý tốt của anh.
Lục Duật Kiêu hôn lên cái trán của cô, đang chuẩn bị tiếp tục dặn dò cô,
điện thoại di động vang lên .
Anh nhìn biểu hiện trên màn hình điện thoại, hơi ngẩn ra, liếc Cố Tử Mạt
một cái, mới nhận điện thoại, "Hứa Ngộ."
"Tử Mạt tỉnh chưa?"
Cách xưng hô này khiến cho lỗ tai của anh rất không thoải mái, nhẫn
nhịn, nói: " Tỉnh rồi, nhưng bác sĩ nói, cô ấy cần nghỉ ngơi đầy đủ." Đuổi
người trắng trợn.
"Ừ, Tử Mạt rất sợ đau, anh chú ý một chút , hơn nữa cô ấy. . . . . ."
Lục Duật Kiêu cắt đứt, "Cô ấy là vợ tôi, đương nhiên tôi biết những điều
đó, anh Hứa thật sự là có lòng." Dừng một chút, lại cảm thấy mình có hơi
ghen tức quá, cuối cùng cố ý nhỏ giọng, nói, "Cô ấy không sao, tôi sẽ chăm
sóc cô ấy thật tốt, anh Hứa cũng yên tâm điều trị đi."
Giọng nói Hứa Ngộ nhàn nhạt, "Chỉ là chút thương ngoài ra mà thôi."
Quan hệ của hai người xấu hổ, ngoại trừ những điều này thì hoàn toàn
không có gì để nói, Lục Duật Kiêu cũng không muốn nghe được chuyện
của Cố Tử Mạt từ trong miệng Hứa Ngộ, liền gọn gàng dứt khoát, nói: "
Anh yên tâm đi, bên này đều tốt, anh cũng cần nghỉ ngơi, tôi cúp máy."
"Ừ."
Lục Duật Kiêu tắt mát, để điện thoại ở trên tủ đầu giường, quay đầu nhìn
Tử Mạt, chỉ thấy cô vẫn nhìn chằm chằm ra cảnh vật ngoài cửa sổ, vẻ mặt