giả, bởi vì khi đó, anh đang tranh với Lục Duật Kiêu, nhưng hiện tại, tình
hình dường như cũng không có nhiều thay đổi, anh vẫn đang tranh với Lục
Duật Kiêu, như vậy tình cảm cùng cảm giác của anh đối với tôi, tôi vẫn
hiểu là, sự tranh đấu giữa những người đàn ông."
"Không ——" Trân mặt Kiều Tử Hoài lộ vẻ, anh ta lắc đầu.
Cô ngăn cản anh ta nói tiếp, cướp lời nói: " Có lẽ anh cảm thấy tôi rất
cực đoan, muốn tôi suy nghĩ nghiêm túc một lần, nghiêm túc cảm nhận một
chút, nhưng mà tôi lại không nghĩ như vậy, tôi không hề muốn suy nghĩ
những chuyện này một chút nào, tôi lười, tôi vẫn nghĩ hiểu đơn giản như
trước kia, tôi cảm thấy như vậy là được, cho dù tôi có hiểu rõ, thì cũng vô
dụng thôi."
Sống lưng Kiều Tử Hoài, vì lời nói của cô, đột nhiên kéo thẳng tắp.
Anh nghe được rõ ràng, cô ý tại ngôn ngoại, cô đang nói..., anh đối với
cô, cho dù là tình cảm như thế nào, đều không liên quan với cô.
Tình yêu của anh, đặt ở trên người cô, không hề có chút ý nghĩa nào!
Trên đời này, không có điều gì đả thương người hơn so với cái này!
Đau lòng, anh không nói ra một lời nào biện giải cho mình.
Cố Tử Mạt lại lên tiếng, cô thở phào một cái, nói: " Tôi nghe Bùi Dực
nói, Lục Minh Hàn cũng không quang minh, sẽ làm một chút thủ đoạn bỉ ổi
sau lưng, theo cái nhìn của tôi, đối với loại người như vậy, vẫn nên vạch rõ
giới hạn với anh ta là tốt nhất."
Kiều Tử Hoài không nói gì, mà đứng tại chỗ, trong ánh mắt lóe lên cái
gì, lại làm cho cô nhìn không hiểu.
Cố Tử Mạt cúi đầu xuống, rời đi khỏi anh ta, ở bên cạnh cây cột của
phòng tiệc, tìm được Diệp Nhất Đóa.