"Em vừa thả tay cô ấy, thì cô ấy đã bị Bùi Dực lôi đi rồi." Anh vui vẻ trả
lời, bống nhiên lại sa sầm nét mặt, làm như giận trách nói: " Em đó, thật là
yêu lo lắng vô ích, vừa rồi chủ động nhào lên, là chế tạo cơ hội cho Bùi
Dực đó thôi."
"Anh nhìn ra được?" Bị anh nói trúng, cô không nhịn được dí dỏm vươn
đầu lưỡi, muốn cho anh quên chút chuyện này, tha cho cô một lần.
Vừa rồi cô thật sự đùa giỡn chút mưu kế, cô buông tay Diệp Nhất Đóa,
chủ động âu yếm cùng Lục Duật Kiêu, Diệp Nhất Đóa trở thành một cái
bóng đèn thật to, chỉ có thể mặc cho Bùi Dực kéo đi.
Bùi Dực được như ý, có thể cùng người yêu nhỏ bé tốt đẹp như lúc ban
đầu.
"Đương nhiên anh có thể nhìn ra được rồi, chẳng qua là em đó, thành
toàn người khác, bạc đãi anh." Nói xong, môi mỏng của Lục Duật Kiêu,
nhẹ nhàng đặt lên trán cô, muốn đòi một cái hôn nữa.
Nhưng nụ hôn này, mới vừa lướt qua, thì có điện thoại của thuộc hạ.
Cố Tử Mạt liếc nhìn màn hình một cái, biết là cuộc điện thoại quan
trọng, đã nói, "Anh đến nơi không có ai nghe điện thoại đi, nơi này là vườn
hoa, thường có người đi dạo ở bên này, chẳng may người đó lại là người
quen của kẻ bất hòa với chúng ta thì phiền toái."
Khách hàng của quán rượu này phần lớn là những người tài giởi, không
thiếu đối thủ cạnh tranh, sợ rằng còn có người của Lục Minh Hàn.
Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nơi này xác thực không phải nơi tốt
để nói chuyện điện thoại liên quan đến bí mật, anh nói, "Vậy em chờ anh
một lát."
"Ừ, đợi lát nữa anh đến tìm em."