đẹp."
Anh ta cũng không trả lời, mà tăng tốc đi tới bên cạnh ban công, tung
người nhảy một cái, vội vàng rơi xuống bên cạnh cô, dưới ánh mắt kinh
ngạc của cô kéo cô vào trong ngực, rung giọng nói, "Tử Mạt . . . . ."
Anh thở ra, trong hơi thở có mùi rượu rất nống, điều này làm cho cô
hang mang không ngừng.
Cô cố đẩy hai cái, phát giác hô hấp của anh ta càng thêm dồn dập, đương
nhiên cô biết, cố gắng lung tung tránh thoát một người say rượu, không
khác nào quyến rũ đối phương phạm tội.
Cô run run rẩy rẩy dừng lại, sợ hãi nói, "Hứa Ngộ, tối nay anh uống quá
nhiều rồi, anh bình tĩnh một chút, thả tôi ra trước đã."
Thân thể anh cứng đờ, cuối cùng vẫn chậm rãi buông lỏng tay, lùi lại một
bước, chăm chú nhìn vào mắt cô.
Gương mặt Hứa Ngộ ửng hồng vì say rượu, nhưng ánh mắt coi như khắc
chế, đôi môi đang mím chặt buông ra, nhỏ giọng nói, "Thật xin lỗi, anh
uống quá nhiều, nhất thời xúc động."
Mỗi lần khi những chuyện cũ kia theo nhau mà tới, anh liền uống rượu
theo thói quen, lần này cũng không ngoại lệ, bất tri bất giác uống hơi nhiều.
Anh trở về phòng tắm rửa, theo thói quen đi tới ban công ngắm phong
cảnh, lại thấy gương mặt quen thuộc qua khe hở của lan can.
Mặc dù Cố Tử Mạt trên mặt đất, đã không còn vẻ trẻ con non nớt, đổi
thành thanh tú trang nhã, nhưng phong vận của cô, vẫn không có cách nào
rút đi.
Cô là tinh linh trong bụi hoa, là tình nhân trong mộng của anh.