LỤC THIẾU CƯNG VỢ TẬN TRỜI - Trang 1242

đã trôi qua, nhưng mà đối với anh, những thứ kia vẫn chưa hề trôi qua. Thật
sự yêu, làm sao sẽ trôi qua được, Tử Mạt, em nói có đúng không?"

Giọng nói của anh rất thấp, nhưng bên trong, không thiếu ý chất vấn,

nhất là câu nói cuối cùng kia.

Lòng của Cố Tử Mạt, bị lời nói của anh đánh trúng thua lùi lại liên tục,

cô lắc đầu, "Những cái được gọi là yêu lúc trẻ, làm sao so được với bây
giờ? Không cách nào so sánh được, một là quá khứ, một người khác là hiện
tại, một rất thuần túy và tinh khiết, một người khác rất phức tạp, một trải
qua một lần đau khổ liền chết non, một người khác nhưng không có."

Nói tới chỗ này, cô bùi ngùi dừng một chút, rồi nói tiếp, "Một người

khác đã bước vào hôn nhân, trải qua một cuộc sống mới. Hứa Ngộ, hai
người này, thật không cách nào so sánh được, mọi người đều nói, quá khứ
tốt đẹp chính là hổi ức, nhưng nếu thực sự có một chuyến xe trở lại quá
khứ, vậy chỉ có thể là chuyện cười."

"Em. . . . . . Em thật sẽ không thay đổi suy nghĩ?" Tròng mắt của anh đỏ

lên, trong giọng nói tràn đầy thất bại.

"Không biết. Ý định ban đầu, em không muốn cô phụ ai cả, nhưng em lại

không thể chu toàn hết, đến cuối cùng, em chỉ có thể không phụ lòng một
người, đó chính là Lục Duật Kiêu." Cô sợ đả thương anh, cho nên cố ý nhỏ
giọng, nhàn nhạt nói.

Nhưng cô không biết, dù là tiếng nói của cô có nhỏ nữa, mang đến tổn

thương cho Hứa Ngộ, cũng không thiếu đi chút nào.

Hứa Ngộ hít một hơi, chăm chú nhìn vào mắt cô, giọng nói trầm thấp,

nói: " xem ra em đã quyết định chủ ý, nhưng Tử Mạt, món nợ giữa chúng
ta, vẫn chưa tính toán rõ ràng."

"Món nợ nào?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.