"Anh cứu em, là bởi vì em là bạn của anh, bạn cứu bạn, em cũng nên
cảm ơn, em nên cho anh tạ lễ."
Theo lời của anh, Cố Tử Mạt chợt nhớ đến chuyện mình bị uy hiếp, lại
nghĩ đến, năm mười chín tuổi đó, vì cứu cô, mà anh chảy rất nhiều máu.
Hơi sửng sốt, nói: " cám ơn, vậy tôi. . . . . . Tôi nên đưa anh tạ lễ gì."
"Bây giờ em có thể đưa rồi."
Cố Tử Mạt nói: " Bây giờ sao? Nhưng tôi chưa chuẩn bị cái gì. . . . . ."
"Không cần chuẩn bị." Anh tiến lên, giang hai cánh tay, mở rộng lổng
ngực hướng về phía cô, "Em qua đây ôm anh một cái, như vậy thì tốt rồi."
"Tôi. . . . . ." Cô do dự, nhưng khi đối diện với ánh mắt bi thương của
Hứa Ngộ, cô cúi đầu, tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy nh, nói: " cám ơn anh,
cám ơn."
"Không có việc gì, đừng khách khí, Tử Mạt. . . . . ." Anh cũng vòng tay,
ôm lấy cô, nhắm mắt lại giống như muốn từ biệt.
Cô cũng không nói một câu nào nữa, cổ họng bị các loại cảm xúc ngăn
chận, có chán nản, có cảm khái, có chua xót.
Trong lòng có một loại đau nhức buồn bực, trong đầu lại trống rỗng.
"Hứa Ngộ, anh buông ra!" Giọng nói người đàn ông gần như gầm nhẹ
vang lên, bắt lấy thân thể Cố Tử Mạt, mạnh mẽ kéo ra khỏi ngực Hứa Ngộ.
Cô còn chưa thu lại được tâm trạng, không kịp làm ra phòng ngự đối
diện với ánh mắt giận dữ của Lục Duật kiêu.
Biến cố này khiến cô vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức bối rối, đợi tới
lúc cô nhớ tới phải giải thích, thì Hứa Ngộ đã đi, vịn lan can ban công trở