LỤC THIẾU CƯNG VỢ TẬN TRỜI - Trang 1276

Cô thắm thiết ôm cổ anh, hôn trả lại anh, ghé vào tai anh khẽ nói, "Em

yêu anh."

Quá mức bất ngờ, anh cơ hồ là không kịp làm ra phòng ngự, đầu tiên là

anh sợ run lên, ngay sau đó bên môi gợn lên một nụ cười thật sâu, hôn lên
khóe miệng cô, trả lời, "Anh cũng yêu em."

Ngọt ngào như vậy, người yêu không biết mệt mỏi.

Một trận ngọt ngào qua đi, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, khó xử cau mày,

"Tử Mạt, có lẽ Yên Nhiên đã tỉnh, anh cần phải chạy về."

Cô hiểu ý của anh, "Vậy anh đi đi, tự em về nhà, ở nhà chờ anh, hơn nữa

em cam đoan với anh, em sẽ không làm loạn nữa."

"Được, chờ anh." Anh ấn xuống trán cô một cái hôn, lúc này mới rời đi.

Lúc đến bệnh viện, Bùi Dực đang hút thuốc lá trong hành lang, thấy anh

xuất hiện, vội vàng tiến lên, báo cáo với anh, "Sau khi Lâm Yên Nhiên tỉnh
lại không nhìn thấy anh, cũng hề hề ầm ĩ chút nào, giống như trước khi nói
chuyện với anh, vẫn luôn lẳng lặng ngẩn người, anh vào xem một chút đi."

"Ừ, tôi vào trước." Anh chạy tới phòng bệnh của Lâm Yên Nhiên, nửa

đường lại quay lại, hỏi cậu, "Ngày mai mấy giờ cha tôi tới."

"Sao anh lại quan tâm tới chuyện này, anh muốn mang Cố Tử Mạt qua?

Anh Kiêu, chuyện này anh nghĩ cũng đừng nghĩ, ngày mai Mạnh Nhị cũng
tới, anh nhẫn tâm nhìn Cố Tử Mạt đồng thời chịu tàn phá của hai người
này?" Nói xong, Bùi Dực còn khoa trương làm một động tác ‘Mạnh tay bẻ
hoa’.

Lục Duật Kiêu nhíu mày, trong con mắt đen như mực có dấu vết xẹt qua,

không nói gì tiếp, lại xoay người đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.