Cô trở thành chỗ cho mọi người chỉ trích, bởi vì cô, anh bây giờ bốn bề
thọ địch.
Cô sao có thể nhẫn tâm nhìn anh mệt mỏi như vậy, cô tình nguyện rời đi,
cũng không muốn thấy anh vì mình mà kiệt sức.
Người đàn ông nghe được câu nói của cô..., thân thể rõ ràng ngẩn ra, bàn
tay lớn của anh, chậm rãi từ trên gương mặt cô buông xuống, ở đó bỗng
chốc, liền mất đi sức lực.
Anh nhìn cô, hô hấp dần dần trở nên nặng nề mà kéo dài, một lát sau,
anh chậm rãi buông mí mắt xuống, hơi vài phần bất đắc dĩ nói, "Đừng nói
những lời nói càn này, sao anh có thể bỏ em xuống."
Anh đã sớm yêu cô tận xương, anh sao có thể, tự làm tổn thương xương
cốt của mình!
Từ ngày yêu cô trở đi, anh cũng đã sẵn lòng phục vụ quên mình để yêu
cô, bây giờ anh, sao có thể vì ham muốn cá nhân của mình mà vứt bỏ cô!
Cố Tử Mạt cũng thu tay, nước mắt của cô chảy thẳng xuống dưới, nhưng
có một ý niệm nói cho cô biết, cô không thể khóc.
Tay của cô để ở trong miệng, hung hăng cắn, hết sức kiềm chế bản thân,
không để cho mình khóc thành tiếng, sau khi cô nghe được anh đáp lại, nỗ
lực hơn nửa buổi, mới hít hít mũi, mở miệng nói, "Chúng ta đã không cử
hành hôn lễ, cũng không phải là vợ chồng trên luật pháp, anh đối với em,
không có bất kỳ trách nhiệm gì. Chuyện bây giờ tiến triển đến mức này,
anh mệt mỏi em cũng mệt mỏi, nếu đã mệt mỏi, anh tiếp tục trở về làm
thiếu gia nhà họ Lục của anh, em vẫn làm Cố Tử Mạt như trước, không tốt
sao?"
"Đây là lời thật lòng của em?" Lục Duật Kiêu trầm thấp hỏi, cũng không
đợi cô trả lời, tiếp tục mở miệng nói, "Tử Mạt, chúng ta thật vất vả mới ở