chung một chỗ, đừng nói mấy lời không may này, chỉ cần có thể cùng với
em, anh đều không hề cảm thấy mệt mỏi."
Cô nắm lấy áo Lục Duật Kiêu, khóc như một đứa bé, cô khóc thật thảm,
nước mắt của cô tùy ý chảy, bỗng dưng, cô đột nhiên vươn tay đẩy anh ra.
Tách ra một khoảng cách, cô nhìn anh, dùng âm khóc nói, "Anh vẫn
không nghe hiểu à, anh mệt mỏi em cũng mệt mỏi, vậy anh không cảm thấy
mệt mỏi, cũng chỉ có em cảm thấy được mệt mỏi, có phải không!"
Ánh mắt người đàn ông kinh ngạc, cổ họng nghẹn lại, trong lúc nhất
thời, cũng không nói lời nào.
Chờ anh phục hồi tinh thần lại, anh cười, anh vươn tay với cô, nói: " Tử
Mạt, đừng gạt anh, trở lại bên cạnh anh, có vấn đề, chúng ta cùng nhau đối
mặt, em không thể bỏ lại một mình anh được."
Cô nhìn anh, lắc đầu lại lắc đầu.
Một hàng lệ rơi xuống, cô không thể tiếp tục đối mặt với anh, khổ sở che
mặt, lại lên đẩy anh một cái, điên cuồng chạy đi.
Người đàn ông ở phía sau đuổi theo cô, cô nghe tiếng bước chân của
anh, vẫn trầm ổn có lực như vậy, cô lại không muốn anh đuổi theo cô.
Cô dừng bước, nói: " Anh đừng đi theo em... Em muốn một mình yên
tĩnh một chút, ta muốn một mình."
"Tử Mạt, em —"
"Đừng đi theo em, đừng đi theo em... Em không muốn anh đi theo em."
Cô lẩm bẩm, trong đầu buồn bực đi về phía trước, một bước đuổi một
bước, một bước lại nhanh hơn một bước, một giây cũng không dám quay
đầu lại.