Anh cầm tay thon của cô, "Sẽ đi." Thấy trong mắt cô rõ ràng có sương
mù mờ mịt, anh bật cười, lập tức bổ sung, "Dẫn em đi cùng."
Cô vẫn còn khóc, hết cách rồi, trước sau tương phản quá lớn, đều anh
chọc cô khóc.
Lục Duật Kiêu mang Cố Tử Mạt về nhà của bọn họ, liền nhét cô vào
phòng tắm, chờ Cố Tử Mạt tắm xong, anh lại mang máy sấy tới, cắm dây
vào ổ điện đầu giường, bật lên, sấy tóc cho cô.
Tạp âm của máy sấy hơi lớn, vang ù ù bên tai cô, từ đầu đến cuối cô đều
không mở mắt.
Ngón tay thon dài của anh, thận trọng vuốt mái tóc cô, từng chút từng
chút cẩn thận sấy khô cho cô.
Động tác của Lục Duật Kiêu rất nhẹ, nhưng rơi vào đáy lòng cô, lại nặng
như vậy.
Cô mấp máy môi, lấy điện thoại di động ra, đứa nội dung tin tức của
mình tới trước mặt anh, cho anh nhìn, "Thật xin lỗi, trước đó em không
biết, có thể em lại làm liên lụy tới anh rồi."
Cô quá xấu hổ, Lục Duật Kiêu không có ở đây, mà cô làm người trong
cuộc, lại có thể bưng tai bịt mắt đến mức này, đến bây giờ mới biết những
tin tức này.
Lục Duật Kiêu liếc mấy lần, để máy sấy xuống, ôm chặt thân thể của cô,
dùng giọng nói thấp thuần nói: "Không có chuyện gì, lời đồn dừng lại ở
người thông minh, chúng ta không cần xen vào những thứ này nữa, đừng
nghĩ nhiều cho mệt."
Nghe anh nói, đáy lòng Cố Tử Mạt hung hăng run lên, cô liền lảo đảo
nghiêng ngã ngẩng đầu.