LỤC THIẾU CƯNG VỢ TẬN TRỜI - Trang 1338

Anh giơ tay lên, sờ sờ vành tai của cô, giọng điệu cưng chiều đến cực

hạn, "Tử Mạt, anh nói rồi, em đi, anh không tiễn em... dfienddn lieqiudoon
Em tới, bất kể mưa to gió lớn thế nào, anh cũng sẽ đón em. Em xem, hiện
tại anh tới đón em, có phải nên tặng lại anh chút gì không."

Đáy lòng Cố Tử Mạt từng trận từng trận chua xót, cô không chút do dự

và cự tuyệt nào, ngẩng đầu, tìm được môi của anh, sau đó cánh môi mới
chậm rãi đưa tới, run rẩy dán lên cánh môi của anh.

Cô dừng lại thật lâu, mới khe khẽ rời đi, sau đó lại khóc không thành

tiếng.

Ánh mắt của Lục Duật Kiêu cũng sáng lên, trên môi của anh còn lưu lại

nhiệt độ của cô, anh từ từ cảm thụ, thật lâu, anh mới lại lên tiếng, hỏi, "Tử
Mạt, vậy, vẫn yêu anh chứ?"

Cả người Cố Tử Mạt ngốc ở nơi đó.

Vẻ mặt cô dừng lại, nghiêm túc suy nghĩ.

Cô biết anh là quý nhân trong sinh mệnh của cô, không có anh, sẽ không

có Cố Tử Mạt ngày hôm nay, mà cũng chính là anh, cho cô cảm giác yêu.

Làm sao có thể không yêu chứ?

Cô ngẩng đầu lên, mới phát hiện, lúc cô đang suy tư, ánh mắt của anh,

vẫn luôn là nhìn cô chăm chút.

Cô cũng nhìn anh, chậm rãi mở miệng, "Vẫn yêu."

Rồi sau đó, cô có lúng ta lúng túng mở miệng, hỏi, "Vậy còn anh?" Kỳ

thật là một câu vô nghĩa, cô vừa nói ra khỏi miệng, lại sợ anh tức giận, vội
vàng ở phía sau nói thêm một câu, "Em chỉ, không phải cái đó, mà là...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.