Cô gần như không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía anh, bối rối, người
đàn ông này có phải là siêu nhân không?
Người đàn ông không để ý đến sự kinh nghi của cô, lạnh nhạt nhìn thời
gian trên đồng hồ đeo tay một chút, đứng lên nói, "Nghi thức đính hôn đã
hoàn thành rồi, khẳng định bọn họ đang trăm phương ngàn kế muốn tìm
cô."
"Vậy tôi liền —— sợ ném chuột vỡ bình!" Nghe được anh nói như vậy,
cô lại tràn đầy sức chiến đấu, cô hớn hở đứng dậy theo anh, ánh mắt kiên
định dứt khoát hướng tới hội trường.
Người đàn ông nhin đôi mắt sáng chói của cô, lông mi đẹp khẽ nhướn
lên, cười như không cười, "Yên tâm, dù cô có bị bắt được, tôi cũng sẽ đến
cứu cô."
Những lời này của anh, nói xong trong lòng cô ấm áp, lỗ mũi liền chua
chua, cảm xúc của cô muốn bùng nổ, không nhịn được nhìn về phía anh,
muốn nói lời thật lòng gì đó, lại thấy anh đang tâm thần hoảng hốt ngửa
đầu nhìn bầu trờ, cô nhìn không rõ đôi mắt của anh, nhưng cứ có cảm giác
lúc này anh và cô có sự ngăn cách.
Người đàn ông này, có một thế giới thần bí, có thể còn có một đoạn ký
ức càng thêm bí ẩn, cô đều thấy không rõ.
Thôi thôi, cô vẫn là chăm sóc tốt chính mình hãy nói, cô bước từng bước
nhỏ đi về phía hội trường, cẩn thận chờ anh theo kịp.
Theo cô bước đi, người đàn ông cũng từ từ thu hồi suy nghĩ, nhìn cô
bước từng bước nhỏ, anh dạo bước đuổi theo, đồng thời, khóe môi không
tự chủ được nâng lên, yên lặng lẩm bẩm, "Cố Tử Mạt, anh lại cứu em một
lần nữa, em có thể nhớ tới anh?"