Cô đẩy anh ra, bắt đầu mù quáng lục túi anh, "Thẻ nhớ của tôi, lấy ra, lấy
ra!"
Người đàn ông không biết cô làm sao lại nôn nóng, cầm tay nhỏ bé của
cô, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, "Sao thế? Không phải nói để ở chỗ của anh
sao?"
Cô cô gắng muốn tránh khỏi anh, thử mấy lần, nhưng không có thành
công, cô cắn môi nhìn về phía anh, rất vô sỉ nói: "Tên lưu manh! Buông tôi
ra! Trả thẻ nhớ lại cho tôi! Đó là của tôi!"
Trong mắt người đàn ông thoáng qua một tia sắc bén, anh lại cầm lấy tay
nhỏ bé của cô, bàn tay chặt chẽ bao vây lấy tay thon của cô, khẽ cúi đầu, hà
hơi vào đôi tay nhỏ bé của cô, thử xoa dịu cảm xúc của cô, rồi sau đó, ánh
mắt thâm nhìn chằm chằm cô, "Bình tĩnh một chút, em càng gấp gáp, anh
sẽ càng không đưa."
Cơ thể cô bỗng nhiên giật mình một cái, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên tay
trở nên nóng rực, tê dại, giống như là có dòng điện chạy khắp cơ thể cô!
Cô muốn phản kháng, nhưng phản kháng vô lực, "Nếu như anh không
đưa tôi...tôi cũng sẽ không nói!"
Người đàn ông thỏa hiệp với sự quật cường của cô, chỉ có thể buông cô
ra, lấy thẻ nhớ màu đen ra, lại bị cô cướp lấy.
Cô lui về phía sau mấy bước, lạnh lùng nhìn anh, "Đồ khốn kiếp, gạt tôi
rất có ý tứ sao? Tôi chính là dễ lừa thế sao?"
Cơ thể người đàn ông chấn động, cho là cô biết được thân phận của anh,
ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa, di chuyển yết hầu , bước lên trước, vừa
muốn mở miệng giải thích, liền bị cô đưa tay gạt ra.