Hôm qua anh phái người theo dõi Cố Trinh Trinh, nhưng không nghĩ, đột
nhiên Cố Tử Mạt lại mất tích, anh điều động thế lực khắp nơi, nhưng tìm
kiếm vẫn không có kết quả.
Lần đầu tiên anh biết, bản lĩnh trốn tránh của cô lớn như nào, đồng thời
cũng biết, hai chữ vô cùng lo lắng là cảm giác như thế nào.
Kiều Tử Hoài thấy người đàn ông này thừa nhận tâm trạng rối bời, lần
này anh sáng suốt lựa chọn trầm mặc, ánh mắt nhất nhất xẹt qua khuôn mặt
cao tâm khó lường của Lục Duật Kiêu.
Người đàn ông cởi ra hai nút áo sơ mi, lập tức cổ áo mở rộng nhưng lại
không hề thô tục, không thể phủ nhận, mỗi một chi tiết nhỏ của người đàn
ông này đều trải qua chế tác tỉ mỉ, phần lớn thời gian vẻ mặt của anh đều là
bình tĩnh, thần sắc xa cách.
Nhưng mặc dù như vậy vẫn có vẻ cao cao tại thượng, khí thế cường đại
bẩm sinh ép người khác tới mức không thở nổi.
Chỉ là, đối mặt với việc cô gái kia mất tích, người đàn ông này gặp đả
kích cũng không phải chỉ là nhỏ tí tẹo.
Nghĩ tới đây, anh thậm chí có loại cảm giác đã bạo ngược được Lục Duật
Kiêu.
Hết cách rồi, nhà họ Kiều vẫn làm người giữ cửa của nhà họ Lục, anh
thân là người nhà họ Kiều, khó có thể nhìn thấy loại cảm xúc bình dân này
của Lục Duật Kiêu, không vui mới là lạ!
Lục Duật Kiêu hoàn toàn không để ý đến Kiều Tử Hoài đang hả hê, chỉ
là lông mày khẽ nhếch lên, ngón tay vuốt ve miệng chén mỏng manh, con
mắt sâu thẳm khép lại một nửa, nói ra lời mời, "Cố Trinh Trinh thực sự mời
Lục Duật Kiêu, cùng một chỗ?"