"Anh ta. . . . . . Sợ rằng là đúng. . . . . . Chỉ có thể là anh ta." Những lão
giả trong phòng đã sớm mất đi bình tĩnh, khó khăn nói.
Trường hợp lập tức liền mất khống chế, ngay cả Cố Trinh Trinh đã chuẩn
bị sẵn sàng từ sớm cũng không bình tĩnh lại được, cô là mục tiêu của anh,
anh cũng là mục tiêu của cô, mà cô lại từ đầu đến cuối không cách nào bình
tĩnh lại.
Cố Trinh Trinh hoảng sợ cuống cuồng, đưa tay sờ nhẹ lên dây chuyền
kim cương trên cổ, mới từ từ dựa vào cái viên kim cương chói mắt hơi tự
tin một chút.
Nhất cử nhất động của Cố Trinh Trinh người đàn ông đều nhìn ở trong
mắt, trong lòng thấy coi thường, nhưng lại không hề biến sắc.
Anh từ từ đi đến gần cô, hoàn toàn đi tới trước mặt cô mới dừng lại, đến
quá gần, gần như có thể dán lên cơ thể của cô, "Tôi đã tới muộn, Cố nhị
tiểu thư bỏ qua cho."
Giọng nói hơi khàn khàn lười biếng đùa giỡn, nếu không lắng nghe, cũng
nghe không hiểu hàm nghĩa bên trong.
Cố Trinh Trinh biết người đến không có ý tốt, anh ta đến gần, cũng thiếu
chút nữa khiến cho cô hít thở không thông, đến gần như vậy, thế nhưng để
cho cô không cảm nhận được một chút mập mờ, thân hình cao lớn của anh
bao phủ lấy cô, để cho trong lòng cô cũng cảm thấy áp bức.
Khí thế bẩm sinh của Lục Duật Kiêu, khiến cho cô sinh ra một nỗi sợ hãi
từ trong đáy lòng.
Trai đẹp gái xinh gặp nhau, hiện trường lại thêm một phen náo nhiệt.
"Là nhị tiểu thư nhà họ Cố!"