là ảnh hưởng tâm lý.
Sau khi xác nhận là không có việc gì, mới phóng tâm mà nói, "Chỉ là bị
móng của nó cọ xát , không có việc gì, đây là con mèo trong nhà nuôi,
chúng tôi gọi nó là Tiểu Hắc Cầu."
Người đàn ông cũng không tiếp lời, lấy một chiếc khăn tay từ trong túi
ra, cẩn thận chạm lên bàn chân mỏng manh thon gầy của cô, vừa dùng khăn
tay lau từng chút từng chút một, vừa hỏi, "Như thế nào, có đau hay không?"
Cô lẳng lặng nhìn, không nói gì, trong lòng có điều suy nghĩ.
Người đàn ông này, có thể quỳ một chân xem xét vết thương cho cô như
vậy, mà cô, lại vẫn muốn lấy anh làm lá chắn cho bản thân? !
Cô phải có bao nhiêu ngu ngốc đây.
Ánh mắt cô run lên, chợt cắn chặt môi dưới, bàng hoàng trong ánh mắt
dần dần hóa thành một sự kiên định, giống như là hạ quyết tâm thật lớn
vậy, ánh mắt bắn về phía tòa nhà của nhà họ Cố, "Chúng ta đi vào!"
Người đàn ông cất khăn tay đi, co thể nửa ngồi đứng lên, ngọc thụ lâm
phong ở bên người cô, nắm lấy tay nhỏ của cô, "Được."
Tiểu Hắc Cầu meo một tiếng, vụt chui lên đi theo bọn họ, Cố Tử Mạt
không nhịn được khom lưng cúi đầu, muôn ôm Tiểu Hắc Cầu cùng đi vào,
lại bị người đàn ông đưa tay cản lại, ngăn lại động tác.
Ánh mắt người đàn ông hơi lạnh lùng, "Không nên đụng vào, dị ứng với
lông mèo, sẽ ảnh hưởng khứu giác của em."
Cố Tử Mạt biết anh cẩn thận, tính lạnh lùng, nhưng vẫn nhỏ giọng lầm
bầm , "Nhưng tôi không dị ứng với lông mèo, Tiểu Hắc Cầu rất quen thuộc
với tôi."