"Cẩn thận tốt hơn." Người đàn ông đỡ cô lên, nhìn chòng chọc Tiểu Hắc
Cầu một cái, sau đó chuyển ánh mắt lên phía trước, "Đi thôi."
Ở phía sau bọn họ, trong đôi mắt đẹp của Cố Trinh Trinh đầy lửa giận
thiêu đốt, cô ta nghiến răng, "Cố Tử Mạt, tôi cũng không tin, cái gì cũng
không làm tổn thương được chị!"
Cô ta nhìn người đàn ông cùng Cố Tử Mạt đi vào cửa chính của nhà họ
Cố, đạp Tiểu Hắc Cầu đang cọ cọ dưới chân một cước cho hả giận, "Chết
phế vật! Đều là phế vật!"
. . . . . .
Trong đại sảnh trống rỗng nhà họ Cố chỉ có một người giúp việc đang
dọn dẹp, Cố Trinh Trinh không ở đó, Cố phu nhân cũng không có mặt, Cố
Tử Mạt cũng không muốn chờ Cố Trinh Trinh, đi thẳng tới điện thoại ở
phía bên cạnh, dùng điện thoại nhà gọi điện thoại cho Cố Trinh Trinh.
Rất nhanh, đầu kia liền nhận, "Chuyện gì!"
Giọng nói của Cố Trinh Trinh xen lẫn ác liệt, hiển nhiên tâm tình không
được tốt lắm.
Đôi môi Cố Tử Mạt nhẹ cong lên, suy nghĩ Cố Trinh Trinh là bị người
nào trêu chọc đây? Cô không ở đây, ngược lại trong lòng Cố Trinh Trinh lại
càng buồn phiền hơn sao?
Cô biết, đầu kia cũng không biết là cô, rất có khả năng cho là người giúp
việc, Cố Tử Mạt cố ý nín thở, sẽ chờ Cố Trinh Trinh bộc phát trong điện
thoại!
"Chuyện gì! Không nói lời nào, câm sao? !"