của một cô gái khái quát mà nói, người đàn ông trước mắt này, chính là
mẫu trai đẹp đang thịnh hành.
Nụ cười của người đàn ông rất tùy ý, chỉ một tiếng cười tùy ý này, cũng
toát ra sự phong lưu hào phóng đến vô tận.
Cô tự nhận kho ngôn ngữ của mình rất lớn, nhưng bây giờ trong đầu cô
chỉ có một câu không ngừng lặp lại —— tại sao có thể đẹp mắt như vậy!
Chẳng qua câu nói tiếp theo trong lòng cô, lại đột nhiên chuyển một cái
—— bộ dạng đẹp mắt thì có ích lợi gì!
Thế giới này rất tàn khốc, giống như những gì Cố phu nhân đã dạy cô từ
nhỏ vậy, xã hội thượng lưu muốn chật chội hơn so với trong tưởng tượng,
giữa người với người lại càng lạnh lùng, nói là người ăn thịt người cũng
không quá đáng, mọi người nhìn vào không phải ở khuôn mặt, mà là bối
cảnh!
"Anh sao? Bộ dạng đẹp mắt cũng không dùng làm gì cả." Cô nhẹ nhàng
cười cười, quay đầu đi, không nói cái gì nữa, khập khễnh đi tiếp về phía
trước.
Nhưng vừa đi được vài bước, người đàn ông liền chặn cô lại, anh ta giơ
lên ngón giữa cùng ngón trỏ, kẹp một tấm danh thiếp, đôi mắt đào hoa hơi
chớp, vô cùng mị hoặc phóng điện về phía cô, "Cô sẽ tìm tới tôi đấy, người
đẹp, nhận đi, phòng trước khỏi họa."