Rõ ràng cô đã khóa quyển nhật ký này ở trong ngăn kéo, làm sao anh lấy
ra được? !
Cố Trinh Trinh lén lút trộm cắp, người đàn ông này thì hiển nhiên ăn
trộm giữa ban ngày, không gom thành một đôi , thật đúng là đáng tiếc đâu?
!
Nghĩ tới đây, cô liền thấy lạnh buốt cả người, không nhịn được hai tay
ôm vào nhau, đôi tay ma sát trên cánh tay tạo độ ấm, đón lấy ánh mắt của
người đàn ông, vội vàng hỏi thẳng anh, "Nói mau, anh làm như thế nào!
Không cho nói nhảm, không cho nói nhăng nói cuội, nghiêm chỉnh trả lời
vấn đề!"
Cô thật sự bị cái người đàn ông thần bí khó lường này ép buộc mà.
Người đàn ông nhìn cô gái nhỏ cực kỳ tức giận, tâm tình tốt hơn, đưa
ngón trỏ thon dài lên, chọc chọc lên đầu mình, thoải mái nói, "Dùng cái này
làm được."
Cô gái lại càng tức giận, rung rung người, thở dài, sau đó lại gần anh, rất
nghiêm túc nói, "Không cho giở trò!"
Lời nói vừa dứt, cô lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn,
ôm nhật ký, đến gần anh, rất khẩn trương nói, "Anh hẳn là vẫn chưa nhìn
cái gì ở bên trong chứ!"
Nhật ký của cô không có khóa lại, cho nên anh muốn nhìn, nhất định có
thể nhìn được.
"Không có nhìn." Người đàn ông mở miệng.
Lấy được đáp án này, cô mới thở dài một hơi, cuối cùng người đàn ông
này cũng chịu trả lời vấn đề đàng hoàng một lần.