Nghe thấy anh nói, mắt cô lóe lên một cái, gật đầu một cái.
Người đàn ông nhận được trả lời, hai tay dùng sức, ôm cả người cô vào
trong ngực, đi vào trong nhà.
Cảm giác treo lơ lừng trên không khung bất ngờ đến, khiến cả người Cố
Tử Mạt cũng mất đi cảm giác an toàn, cô theo bản năng dùng tay níu chặt
vạt áo trước ngực anh, một cái tay khác vòng lên cổ của anh.
Trong thời gian ngắn ngủi, người đàn ông đã thay quần áo khác, hắn là
đã tắm rửa, trên người anh, cô có thể nhạy cảm ngửi ra mùi thơm ngát của
cỏ xanh sau cơn mưa, cái mùi này, cô thích.
Tâm nghĩ tinh thần đã hướng tới, mũi môi của cô, lại từa gần hơn vào
trên ngực anh.
Người đàn ông cảm nhận được dị động truyền đến từ nơi cổ cùng trên
ngực, cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, trong ánh mắt bật ra chút nụ cười,
vững vàng đi tới bên cạnh sofa, nhẹ nhàng đặt cô lên trên, nhưng không
ngờ, cánh tay của cô lại tóm chặt lấy anh hơn, hình như cũng không bằng
lòng buông tay.
Cố Tử Mạt lăng lăng nhìn người đàn ông trước mắt này.
Có lẽ, anh không tới, cô cũng sẽ không nhu nhược giống như bây giờ, rất
nhanh sẽ kiên cường trở lại, nhưng người đàn ông này giống như xuất hiện
kịp thời, lại đánh nát lý do cuối cùng để kiên cường của cô.
Anh đến kịp thời như vậy, anh quan tâm thích hợp như thế, lời nói của
anh lại dịu dàng làm sao, cô có thể yên tâm tin tưởng anh.
Bởi vì anh xuất hiện, cô cảm thấy bản thân có chỗ dựa, tiềm thức của cô,
yêu cầu mình ngã trên mặt đất không đứng lên, yêu cầu mình nắm thật chặt