vạt áo của anh, chặt chẽ không buông tay, ấm áp anh mang đến, cô không
muốn thả ra một giây nào.
Bây giờ cô lại không có cách nào kiên cường như lúc ban đầu nữa,
nhưng cô có thể dựa vào lồng ngực rộng của anh.
Ý thức được điều này, cô nhìn vào đôi mắt đen nháy của anh, trong mắt
cô suýt rơi lệ .
Người đàn ông hơi luống cuống, cong chân quỳ xuống trước ghế sofa,
ôm lấy eo của cô, cánh tay ôm lấy cô chặt hơn, sâu nặng thở dài nói, "Cố
Tử Mạt, em biết không! Anh hối hận!"
Tần Khôn giao dịch cùng cô, anh đã biết từ sớm rồi, Tần Khôn đang ở
bên trong chờ cô, anh lại càng rõ ràng, nhưng là biết được tất cả, anh lại
vẫn không có tham dự vào!
Anh không có tham dự, là kết quả anh đã cân nhắc nhiều lần, yêu một
người, không thể chỉ một mặt cho đi, mà Cố Tử Mạt cũng không phải là
một người có thể nhận sự ban tặng, anh muốn thành toàn cô, buông tay để
cho cô tự mình giải quyết vấn đề, anh tin tưởng cô có thể đối phó với Tần
Khôn.
Kết quả chứng tỏ, dự đoán của anh là chính xác, nhưng anh vẫn sai, anh
đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình!
Anh thấy không phải cô chỉ ăn một chút khổ, chịu tí xíu kinh sợ, ánh mắt
đàu tiên khi bước đến anh thấy cô ngã ngồi ở trước cửa, thì anh đã bắt đầu
hối hận rồi.
Cố Tử Mạt không biết cụ thể là anh muốn nói cái gì, chỉ gần như sững sờ
nhìn anh, cô nhìn thấy, lúc anh nói lời này, trên tay nổi đầy gân xanh, người
đàn ông này, luôn luôn có thể sử dụng tình cảm thật sự nhất tới che chở cô!