Nhu có thể khắc cương, cô không tự chủ trừng mắt nhìn, hình như cũng
không tin tưởng cái kết quả này.
Trong nháy mắt lông mi dài như cánh bướm vỗ cánh tiếp xuống, người
đàn ông hết lòng nắm tay cô, cơ thể thon dài tự động từ từ hạ xuống, cho
đến lúc một gối chạm đất.
Cố Tử Mạt thiếu chút nữa mất đi hô hấp, ‘ Lục Duật Kiêu ’ cứ như vậy,
để cho trong đầu cô xuất hiện hai ý tưởng trái ngược nhau, một tốt nhất,
một xấu nhất.
Từ đầu đến cuối người đàn ông vẫn không nói một câu nào, anh để ra
một cánh tay, chỉ giữ chặt tay trái của cô.
Dùng cái tay nhàn rỗi kia, chậm rãi móc lấy một chiếc nhẫn từ trong
ngực ra, hơi ngửa khuôn mặt tuấn tú lên, thâm tình nhìn cô, "Anh biết rõ,
hiểu lầm giữa chúng ta quá mức phức tạp, muốn giải thích sẽ rất phiền toái,
nhưng Tử Mạt, chiếc nhẫn này, đủ để thay mặt cho quyết tâm của anh, nếu
như em nguyện ý tin anh một lần, vậy thì đồng ý anh, gả cho anh!"
Anh dứt khoát quả quyết, đã có người không muốn thấy anh và cô được
hạnh phúc, vậy anh càng muốn hạnh phúc cho người khác nhìn!
Người khác bược anh vào cạm bẫy, vậy anh sẽ hủy diệt nguồn gốc của
cạm bẫy này! Giải quyết tận gốc, làm chơi ăn thật đi!
Cô cúi đầu nhìn anh, môi khẽ giương, từ ánh mắt đến vẻ mặt, đều là kinh
ngạc.
Kết quả xấu nhất, cô cũng đã nghĩ tới, mà người đàn ông này, lại cho cô
một kết quả vui mừng, cả hai cùng vui mừng, khiến cô cực kỳ khiếp sợ.
Hôn nhân là một món quà tốt nhất mà người đàn ông có thể tặng cho một
cô gái, làm sao cô lại không hiểu đạo lý này chứ.