Người đàn ông buông tay ra, "Tạm thời không thể, bởi vì không có
nguyên liệu phù hợp, anh có thể làm cho em những món cháo khác."
Cố Tử Mạt hơi kinh sợ, nhưng vẫn cố gằng duy trì bình tĩnh, nhẹ nhàng
chất vấn, "Anh sẽ làm cháo gì? Có thể làm tốt sao? Sẽ không chết người
chứ."
Nói rằng để anh nấu cơm, chỉ là cô buột miệng nói thôi, nhưng không
ngờ, đôi bàn tay thon dài không dính nước mùa xuân của người đàn ông
này, lại có thể làm đầu bếp được!
Cô tự than thở, không thể coi thường người khác được.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận, cô lại cảm thấy món này quá dễ rồi, cũng
không cảm thấy kỳ quái nữa.
Đứa bé trong một gia đình bình thường, có một loại phương thức giáo
dục chính là ‘ Nghèo nuôi con trai, giàu nuôi con gái ’, loại phương thức
giáo dục này, là muốn để cho bé trai phải chịu cực khổ, thì sẽ không ham ăn
biếng làm, càng sẽ không bởi vì khó khăn nhất thời mà lầm đường lỡ bước,
hiểu được dựa vào chính đôi tay của mình ra sức đi làm.
Người đàn ông trước mắt này, cũng là kết quả tốt đẹp của câu nói ‘
nghèo nuôi con trai, giàu nuôi con gái ’ rồi.
Nghĩ thông suốt điểm này, cô nhìn người đàn ông rửa tay vào phòng bếp,
thật sự không còn cảm thấy quá kỳ dị nữa, so sánh với việc anh xuống bếp,
căn nhà này còn hấp dẫn cô hơn nhiều
Cô loanh quanh vài vòng trong ‘ nhà mình ’, đã không nhịn được tới đây
quấy rầy anh, "Căn phòng trống trải như vậy, nhìn qua giống như chưa từng
có người ở vậy, chỉ có từng đó đồ đạc, cùng căn phòng này, không hề phù
hợp chút nào."