Cô vừa nhắc đi nhắc lại, vừa nhìn động tác của ngừơi đàn ông.
Lúc này người đàn ông đang cúi đầu, tay áo kéo lên, thái chân giò hun
khói thành những đồng tiền xu lớn nhỏ, dày mỏng như nhau, nhìn vừa tinh
xảo lại cân xứng, để những miếng đã cắt xong ở một bên, lại thái chút mùi
tây, đặt ở một bên khác.
Cuối cùng, mới cho những thứ này kết hợp vào trong nồi, bật bếp từ từ
nấu.
Cô hơi kinh ngạc nhìn quá trình này, lại đổi sang một vấn đề khác, "Kỹ
thuật thái thức ăn của anh đã từng tập luyện rồi sao? Tại sao lại có thể tốt
như vậy!"
Nếu nói tốt như thế nào, cô có thể khái quát trong một câu nói, tốt đến
mức khiến cô cũng phải ghen tỵ.
Hiện tại, ngay cả giọng nói của cô, cũng có chút ê ẩm rồi.
Người đàn ông làm xong mọi thứ, mới thả tay áo bị cuộn lên xuống, cài
ống tay áo lại, dẫn cô đến phòng khách, sau khi nhìn kỹ mọi thứ trong tầm
mắt, mới nói, "Phòng ốc trống trải, càng dễ cho em trang trí lại, không phải
sao? Đừng quên, em là chủ nhân của nơi này đấy."
Cô nghe, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Lúc bé được mẹ Sở nhận nuôi, sau khi lớn hơn một chút, cô lại bị nhà họ
Cố nhận nuôi, sau khi trốn khỏi nhà họ Cố, cô sẽ ở trong nhà Đại Thiến,
thật sự từ đầu tới cuối, cô vẫn không có được ngôi nhà của mình, mà bây
giờ, người đàn ông này nói cô là chủ nhân của nơi này, hơn nữa cô có thể
tùy ý sắp xếp mọi thứ ở nơi này!
Nghĩ đến cây, cổ họng cô như tắc nghẹn lại, trái tim lại hơi đau xót,
không muốn để cho anh thấy được bộ dạng này của mình, cô hơi cúi đầu