Không có tinh hoa, giống như con rồng bị Na Tra rút gân vậy, con người
rỗng tuếch bị cắt đi bộ não, cũng xuất sắc khôn kể.
Cô kinh ngạc nhìn vào đôi mắt đen của anh, lại càng thêm bối rối về thân
phận của anh, tính cô nôn nóng, lúc này không để ý tới cái khác, lập tức
đập tay lên bàn, cơ thể nghiêng về phía trước, rất khẩn cấp hỏi, "Từ then
chốt, anh gợi ý cho tôi đi!"
Người đàn ông nhếch môi, lại chậm rãi nói ra ba chữ, "Uất kim hương."
"Uất kim hương?" Cô không nhìn được lẩm bẩm theo, trong đầu hiện ra
vườn hoa Uất kim hương, cô đang cực kỳ giận dữ, chạy về phía vùng hoa
Uất kim hương, hung hăng giẫm đạp lên.
Cô bỗng ngẩng đầu lên, ngón tay chỉ thẳng vào anh, kinh ngạc đứng dậy,
"Anh là người nhà họ Lục? Chính là Lục Minh Tuyên đó?" Lúc này, cô hận
không thể đập đầu, tại sao cô lại chọc vào anh ta chứ!
Một lần không được, còn hai lần! Xem thế này, thật đúng là đụng phải
họng súng rồi!
Lục Minh Tuyên gật đầu, "Ừ, xem ra cô đã nhớ ra rồi."
Diệp Nhất Đóa ngẩn người, trong lòng lo lắng, đặt mông ngồi trở lại chỗ
của mình, một ý nghĩ lặp đi lặp lại trong lòng - cô xong đời rồi, lần này lại
xong đời rồi!
Ký ức có liên quan đến Lục Minh Tuyên, tuyệt đối không thể gọi là tốt
đẹp, anh làm cho cô, đặc biệt mất thể diện!
Cô nhớ, côg bị mọi người bao vây khen có phúc khí, mà Lục Minh
Tuyên đi từ trên lầu xuống, thản nhiên dùng mấy câu nói đã đánh bại cô rồi,
sau đó dù đã được Diệp Cẩn hành dặn dò, cô vẫn thật sự nuốt không trôi
khẩu khí kia, giẫm nát vườn hoa Uất Kim Hương mà anh ta trồng.