"Chuyện đã từng có người phụ nữ tự tử vì anh ta."
Cố Tử Mạt sững sờ, trên mặt xuất hiện biểu hiện kinh ngạc, "Thật?"
Đồ bảnh bao nhún vai một cái, "Thật không giả rồi, giả thật không rồi,
hiện tại, nhất định tôi phải nói thật với cô."
Cố Tử Mạt hít một hơi, không nói gì.
Người ở đây, đều thích cố làm ra vẻ huyền bí như vậy sao? Cô có chút
không hiểu nổi bọn họ.
"Cô không muốn nghe?"
Trải qua sự cô đơn vừa rồi, côg đối với cái gì đều là thờ ơ ơ hờ, lần này,
cô cũng không trả lời anh ta, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm mũi chân
của mình.
Lúc này, một tấm danh thiếp với tư thế không thể trốn tránh, xuất hiện
trong tầm mắt của cô, cô nhìn sang cái tay kia, chính là cái đồ bảnh bao,
ánh mắt của cô híp lại.
"Danh thiếp của tôi, về sau nhớ gọi cho tôi, chúng ta phải thường xuyên
liên lạc tình cảm." Đồ bảnh bao nhét danh thiếp vào trong tay cô, nói cà lơ
cà phất.
Có Tử Mạt nhìn tấm danh thiếp bị cưỡng ép nhét vào trong tay mình một
chút, hút không khí một trận, "Anh tên là Kiều Tử Hoài, tên chữ tiếng Anh
của anh, là Joe, không phải anh nói, anh là Lục Duật Kiêu sao!"
Cô nắm chặt tấm danh thiếp trong tay, tấm danh thiếp mới tinh, lập tức
xuất hiện nhiều nếp nhăn.
Kiều Tử Hoài không sao cả nhún vai một cái, "Lục Duật Kiêu cái gì, đều
là lừa cô thôi."