Anh có nhiều mặt tính cách, có lúc sẽ giống như kẻ liều mạng rát tiêu sái
tự nhiên, có lúc, lại biết giống như một vị quý tộc thời cổ đại, mà có lúc,
còn có thể như một quý công tử phong lưu phóng khoáng mẫu mực. . . . . .
Cô vĩnh viễn cũng không đoán được, lần sau anh sẽ phơi bày bộ mặt nào ở
trước mặt cô.
Cứ nhìn anh như vậy, tâm chìm xuống từng chút từng chút một.
Cô nghĩ, cô xong rồi.
Trên mặt Lục Duật Kiêu mang nụ cười, đưa tay sờ lên tay nhỏ bé của cô,
rất là ảo não mở miệng, "Anh có chút hối hận."
"Hối hận sao? Hối hận cái gì." Cô kinh ngạc.
Chuyện có thể khiến người đàn ông này thấy hối hận, là trân bảo hiếm
thấy, hiển nhiên cô bị lời nói của anh gây tò mò.
"Trước kia em và Diệp Nhất Đóa quan hệ thân thiết với nhau, anh sẽ vui
mừng cho em, hiện tại sao, lại bắt đầu phải lo lắng rồi."
Cô lại càng nghi ngờ, "Lo lắng?" Ngay sau đó cô liền bật cười, hỏi anh,
"Là sợ Diệp Nhất Đóa đoạt em đi sao?"
Người đàn ông im lặng, nắm ngón tay nhỏ nhắn của cô, "Sợ em có cái
khuynh hướng kia thôi."
Cố Tử Mạt thiếu chút nữa sặc cười, hết sức cường điệu nói với anh,
"Khuynh hướng giới tính của em rất bình thường." Trong lòng cô ngọt lịm
giống như thoa mật ong vậy, người đàn ông này không quan tâm cô cướp đi
bạn cũ của anh là Diệp Nhất Đóa, lại lo lắng cô bị Diệp Nhất Đóa cướp đi.
Xác nhận được địa vị của mình ở trong cảm nhận của anh, trong lòng của
cô, đã sớm hồi hộp.