Ánh mắt quét qua điện thoại di động trên bàn, liền nhắc nhở anh nói,
"Điện thoại di động của anh hong khô rồi, có thể mở máy rồi đấy."
Người đàn ông nhìn lướt qua điện thoại di động, không hề cử động,
ngược lại trói chặt eo thon của cô hơn nữa, "Anh không có chuyện quan
trọng cần gấp, thừa dịp hiện tại có thời gian, ở bên cạnh em nhiều hơn."
Lực chú ý của cô mặc dù ở trên điện thoại di động, nhưng vẫn bắt được
hàm ý trong lời nói của anh, không khỏi cau mày, hỏi anh, "Anh nói đúng,
thừa dịp hiện tại có thời gian, vậy ý của anh là, những ngày tới, có thể anh
sẽ rất bận?"
Người đàn ông bị cô bắt được câu chuyện, ngón tay thon dài nâng lên, đè
vòa huyệt thái dương của mình, giống như rất bất đắc dĩ nói: " Tiếp theo sẽ
bận, em đoán thử xem, việc anh sẽ xử lý trước tiên, sẽ là cái gì?"
Theo bản năng cô nghĩ ngay là, làm sao em biết tiếp theo anh muốn làm
cái gì!
Nhưng nghĩ lại, nếu người đàn ông này hỏi cô, nhất định sẽ có liên quan
tới cô, nếu không sẽ không để cho cô đoán.
Trong đầu rất nhieuf ý nghĩa đảo qua, cuối cùng bắt được một chuyện có
khả năng nhất, cô cắn cắn môi, mắt nhìn vào ánh mắt của anh, cười yếu ớt
giống như thỉnh giáo hỏi anh, "Mảnh đất của nhà họ Hà kia sao? Việc đầu
tiên anh phải làm, có liên quan với nhà họ Hà?"
"Thông minh." Nhìn cô cười lộ ra lúm đồng tiền, đẹp mà tinh xảo, tâm
thần hơi động, giữ chặt cái gáy của cô liền cúi đầu.
Đầu tiên Cố Tử Mạt ngẩn ra, ngay sau đó phối hợp đôi tay quấn lên cổ
của anh, khẽ mở đôi môi, mặc anh tự do ra vào.