Mệnh lệnh bất ngờ, khiến Bùi Dực sững sờ, nhưng cũng không có nghe
theo sự chỉ huy của anh, "Chúng ta sắp đến sân bay rồi, Yên Nhiên còn
đang chờ anh!"
Giọng nói của Lục Duật Kiêu chìm nửa phần, vẫn không thể thay đổi hai
chữ, "Trở về."
Ánh mắt Bùi Dực xuyên qua kính chiếu hậu rơi vào khuôn mặt người
đàn ông, lại liên tưởng đến cuộc điện thoại vừa rồi, liếc mắt nhìn chính anh
trong kính chiếu hậu, không nghe không để ý tới.
"Bùi Dực, tôi không muốn lập lại." Âm thanh của anh trầm thấp, không
giận mà uy.
Hai người đã quen biết từ lâu, đương nhiên Bùi Dực sẽ hiểu anh đã thịnh
nộ tới cực điểm, lại không dám đùa bỡn kỳ cục, lập tức quay đầu, đạp chân
ga, dùng tốc độ nhanh nhất mà vẫn an toàn đưa người đàn ông đến bên
người Cố Tử Mạt.
. . . . . .
*
Mà Cố Tử Mạt đối với cuộc điện thoại vừa rồi này lại hồn nhiên không
biết, cô quay người trở lên xe, tức giận ném nước suối về phía Kiều Tử
Hoài, đưa tay về phía anh ta, nói: " biết Kiều Đại thiếu sẽ không nhìn lại
nước suối bình thường, cố ý mua loại voss cho anh, vừa đúng 100 đồng,
thanh toán đi!"
Kiều Tử Hoài lấy làm kinh hãi, bình thường phụ nữ đưa tay hướng về
phái anh là muốn châu báu, muốn túi xách hàng hiệu, nhưng cô gái này,
vươn tay ra, lại đòi anh 100 đồng tiền.
Hơn nữa còn là tiền một chai nước suối?