LỤC THIẾU CƯNG VỢ TẬN TRỜI - Trang 981

một cái, yêu thích và ngưỡng mộ nói, "Điều Hương Sư, một nghề nghiệp
rất tuyệt đâu."

"Ừ, Yên Nhiên, câu nói kế tiếp là quan trọng nhất, anh muốn nói cho em

biết, anh và cô ấy. . . . . ."

Lục Duật Kiêu còn chưa có nói xong, bỗng máy móc thiết bị đang theo

dõi Lâm Yên Nhiên âm kêu lớn lên, Lục Duật Kiêu cũng thấy mặt của Lâm
Yên Nhiên từ từ mất đi huyết sắc.

Hình như Lâm Yên Nhiên có chút không thở nổi, cười khổ nhìn anh,

"Lại như vậy, thật ghét cứ lặp đi lặp lại như này, nhưng lại luôn trốn không
thoát. . . . . ."

Cô vừa dứt lời, thì có một đoàn bác sĩ y tá đẩy cửa vào, Lục Duật Kiêu

cau mày thối lui đến phía sau, đi ra phòng bệnh, không quấy rầy bác sĩ và y
tá khám chữa bệnh, ánh mắt mơ hồ mang theo lo lắng.

Mười mấy phút sau, ngoài phòng bệnh, một vị bác sĩ đến đáp lời anh,

"Lục thiếu, gần đây bệnh tình của Lâm tiểu thư bệnh có chút chuyển biến
xấu, hệ thống miễn dịch của cơ thể cũng kém hơn trước kia rất nhiều, cho
nên gần đây tạm thời vẫn không thể xuất viện, cần ở bệnh viện quan sát
thêm mấy ngày nữa, phối hợp điều trị và uống thuốc."

Lục Duật Kiêu gật đầu một cái, tiếp theo lại cau mày, "Thận, đã có đầu

mối rồi sao?"

"Trước mắt vẫn đang cố gắng hết sức tìm kiếm." Bác sĩ nghiêm cẩn nói.

"Được, tôi biết rồi." Thận của Lâm Yên Nhiên, căn nguyên của bệnh

tình, là đối tượng chính của việc chữa trị, mà giằng co nhiều năm như vậy,
cũng không có một chút tiến triển, đây không phải chuyện mà nỗ lực con
người có thể làm được, cưỡng cầu cũng không có biện pháp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.