việc gì khác.
Tổ nói: Ông là người Lãnh Nam, cũng là người kém văn hoá, làm sao có
thể làm Phật được?
Huệ Năng nói: Người có Nam Bắc, Phật tánh vốn chẳng có Nam Bắc, thân
hèn hạ này với thân Hoà Thượng chẳng đồng, nhưng Phật tánh đâu có sai
biệt!
Ý Ngũ Tổ còn muốn nói thêm, nhưng thấy đồ chúng đứng xung quanh, nên
bảo theo chúng làm việc.
Huệ Năng bạch Hoà Thượng: Tự tâm của đệ tử thường sanh trí huệ chẳng
lià tự tánh, tức là phước điền, chưa rõ Hoà Thượng bảo làm việc gì?
Tổ nói: Tên kém văn hoá này căn khí lanh lợi, ngươi đừng nói nữa, hãy ra
nhà sau đi!
Huệ Năng lui đến nhà sau, có một cư sĩ sai Huệ Năng bửa củi giã gạo, trải
qua hơn tám tháng. Một ngày kia Tổ thình lình đến gặp Huệ Năng nói:Ta
nghĩ cái thấy của ngươi dùng được, vì sợ có kẻ ác hại ngươi, nên chẳng nói
chuyện với ngươi, ngươi có biết chăng?
Huệ Năng nói: Đệ tử cũng biết ý của Thầy, nên chẳng dám đi đến nhà
trước.
Một ngày kia, Ngũ Tổ triệu tập môn đồ bảo rằng: Sanh tử là việc lớn, các
ngươi suốt ngày chỉ cầu phước điền, chẳng cầu lià khỏi biển khổ sanh tử, tự
tánh nếu mê, phước làm sao có thể cứu được? Các ngươi mỗi người hãy tự
xem trí huệ, dùng bổn tâm Bát Nhã của tự tánh, mỗi người làm một bài kệ
trình cho ta xem, nếu ngộ được đại ý, thì ta sẽ trao truyền y bát cho làm Tổ
thứ sáu; hãy mau lên chẳng được chậm trễ, hễ lọt vào suy lường thì chẳng
dùng được. Người kiến tánh vừa nghe phải liền thấy, nếu được như vậy thì
khi ra trận giữa đao kiếm cũng phải thấy được.