Đáp: Cũng đau cũng không đau.
Sư nói: Ta cũng thấy cũng chẳng thấy!
Hỏi:Thế nào là cũng thấy cũng chẳng thấy?
Sư nói: Cái thấy của ta, thường thấy lỗi của tự tâm, chẳng thấy phải quấy
tốt xấu của người, cho nên cũng thấy cũng chẳng thấy. Ngươi nói cũng đau
cũng chẳng đau là thế nào? Nếu chẳng đau thì đồng với cỏ đá, nếu đau thì
đồng với phàm phu, liền khởi sân hận. Ngươi vừa hỏi thấy, không thấy là
nhị biên (đối đãi), nói đau, không đau là sanh diệt, tự tánh ngươi còn chẳng
tự thấy mà dám đùa người khác! Thần Hội bèn lễ bái cầu xin sám hối.
Sư lại nói: Ngươi nếu tâm mê chẳng thấy, cần phải hỏi thiện tri thức để chỉ
đường, ngươi nếu tâm ngộ tức tự thấy tánh, phải y pháp tu hành. Nay ngươi
mê chẳng thấy tự tâm, lại đến hỏi ta thấy hay không thấy, ta thấy tự ta biết,
chẳng dính dáng cái mê của ngươi, ngươi nếu tự thấy, cũng chẳng dính
dáng cái mê của ta, sao chẳng tự thấy tự biết, mà lại hỏi ta thấy hay chẳng
thấy! Thần Hội lại lễ thêm hơn trăm lạy, xin sám hối tội lỗi, ân cần hầu hạ
bên Sư chẳng rời.
Một hôm Sư bảo chúng: Ta có một vật, chẳng đầu chẳng đuôi, chẳng danh
chẳng tự, chẳng lưng chẳng mặt, các ngươi có biết chăng?
Thần Hội bèn ra nói: Ấy là bổn nguyên của chư Phật, Phật tánh của Thần
Hội.
Sư nói: Đã nói với ngươi là chẳng danh chẳng tự, ngươi bèn gọi là bổn
nguyên Phật tánh, ngươi sau này dẫu cho có ra hoằng pháp cũng chỉ thành
một môn đồ tri giải mà thôi.
Sau khi Lục Tổ viên tịch, Thần Hội vào trong Kinh thành Lạc Dương, rộng
truyền đốn giáo của Tào Khê, soạn bộ Hiển Tông Ký, thịnh hành nơi đời,
hiệu là Hà Trạch Thiền Sư.