LƯỢC SỬ KINH TẾ HỌC - Trang 15

đóng giày bằng cách trao đổi những quả ô liu của họ. Ở đây, Aristotle chiếu
một tia sáng vào hạt cơ bản của vũ trụ kinh tế: sự trao đổi một món hàng này
lấy một món hàng khác. Ông nói, tiền giúp việc này diễn ra. Nếu không có
nó, bạn sẽ phải vác những quả ô liu đi loanh quanh để đổi lấy những đôi
giày bạn cần, và bạn sẽ phải đủ may mắn để tình cờ gặp một người nào đó
cung cấp giày và cần ô liu. Để dễ dàng hơn, mọi người đồng ý chỉ định một
vật thể, thường là bạc hoặc vàng, làm tiền để mua và bán - để trao đổi -
những thứ hữu ích. Tiền tạo ra một thanh đo lường giá trị kinh tế - cái gì đó
đáng giá bao nhiêu - và cho phép giá trị được truyền từ người này sang
người khác. Với tiền, bạn không cần phải tìm một người có thể cho bạn đôi
giày ngay bây giờ để đổi lấy những quả ô liu của bạn; bạn có thể bán ô liu
của bạn đổi lấy vài đồng tiền xu và ngày hôm sau sử dụng những đồng tiền
xu đó để mua một đôi giày. Tiền xu là những mẩu được tiêu chuẩn hóa và
được chỉ định là tiền. Đồng tiền đầu tiên được làm bằng electrum, một hỗn
hợp tự nhiên của bạc và vàng, trong thế kỷ 6 trước Công nguyên (TCN)
trong vương quốc Lydia, ngày nay là một phần của Thổ Nhĩ Kỳ. Mặc dù
vậy, tiền thực sự cất cánh ở Hy Lạp cổ đại. Ngay cả các nhà vô địch
Olympic cũng được vinh danh bằng tiền, nhận được 500 drachma mỗi
người. Đến thế kỷ 5 TCN đã có gần 100 xưởng đúc tiền xu. Dòng chảy tiền
bạc của họ đã giúp giữ cho các bánh xe trao đổi hàng hóa quay vòng.

Aristotle nhận ra rằng một khi mọi người trao đổi hàng hóa bằng cách

dùng tiền, có sự khác biệt giữa công dụng của thứ gì đó (ô liu làm thực
phẩm) và cái mà nó có thể được dùng để trao đổi (ô liu đổi lấy một cái giá).
Ông nói rằng các hộ gia đình trồng, ăn ô liu và bán chúng để kiếm tiền để có
thể có được những hàng hóa khác mà họ cần là điều hoàn toàn tự nhiên. Khi
các hộ gia đình thấy rằng họ có thể kiếm tiền từ việc bán ô liu, họ có thể bắt
đầu trồng chúng hoàn toàn vì lợi nhuận (sự chênh lệch giữa số tiền họ thu
được từ việc bán ô liu và chi phí để trồng ô liu). Đây là thương mại: mua và
bán hàng hóa để kiếm tiền. Aristotle nghi ngờ điều đó, và nghĩ rằng trao đổi
vượt ra ngoài việc thu thập những gì cần thiết cho gia đình là “không tự
nhiên”. Bằng cách bán ô liu để tạo ra lợi nhuận, các hộ gia đình kiếm tiền từ
sự chi tiêu của người khác. Như chúng ta sẽ thấy vào phần sau của câu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.