LƯỠI - Trang 122

trưởng lại nhấn mạnh rằng không được dùng nước hoa, kem dưỡng thơm,
hay dầu gội đầu. Lời nhắc nhở mở màn cho tháng bận rộn nhất, tháng bắt
đầu mùa hè. Bảy đầu bếp, thi thoảng còn thêm Bếp trưởng, bị nhồi nhét như
bó đũa trong khu nấu nướng chật hẹp, không khí thì nồng lên mùi thuốc lá,
mùi mồ hôi, thậm chí cả mùi dịch lỏng trong người chảy ra hồi đêm. Mùi,
đặc biệt là mùi thức ăn, chứa những thành phần rất nặng, khi nhiệt độ tăng
chúng không thể bốc hơi nên cuối cùng cứ la đà bên dưới. Tháng Năm cũng
là lúc chúng tôi phải cao giọng hơn hẳn bình thường cho dù chỉ gặp những
sự cố rất nhỏ. Và không ai được phép vắng mặt trừ những ngày nghỉ định
kỳ. Nhưng tôi thì, hễ nhận được điện từ hôm trước thì hôm sau tôi vẫn sẵn
sàng đi làm dù trúng vào ngày nghỉ. Tôi không muốn ngơi tay, dù chỉ một
ngày. Tôi đến làm sớm hơn bất cứ ai, làm cả những việc không phải của
mình, chuẩn bị nguyên liệu, đi chợ, luôn luôn hối hả như sợ rằng chỉ dừng
năm phút thôi là mình đông cứng. Mỗi lần chuyển động, tôi lại nghe bộ
xương rệu rã khua lách cách trong người

Ai trong chúng ta cũng đều nhìn thế giới qua một tấm kính ngăn. Nếu

kính rạn hay vỡ thì cảnh vật bên kia trông sẽ không khác gì những mảnh
xếp hình ghép vào nhau cho dù mọi thứ vẫn hoàn hảo. Lớp kính mà tôi hiện
đang nhìn qua đã có hàng ngàn vết rạn như mạng nhện, không sao hàn gắn
được. Nếu không bỏ cuộc và ao ước với tất cả sức mạnh của mình rằng mọi
thứ sẽ trở lại đúng quỹ đạo thì có lẽ điều ước ấy sẽ thành hiện thực, tấm
kính dầu không còn nguyên vẹn cũng vẫn có thể lành lặn như ban đầu.
Nhưng trường hợp này hiếm lắm. Tôi biết khi nào mình nên từ bỏ.

Hồi bảy tuổi, tôi thường phải ở nhà một mình trong lúc Bà đi làm và Chú

đi học. Tôi vào bếp, lấy một cái thìa ra góc vườn đào đất. Khi thìa cong,
không thể dùng được nữa thì tôi đào hố bằng muôi. Tôi đến cái giếng bên
kia vườn, múc nước đem đổ vào hố. Nước lặng lẽ thấm xuống đất, tôi lại
miệt mài đào rộng hơn, sâu hơn và đổ thêm nước. Tôi đi đi lại lại giữa
giếng và hố đến tận khi mặt trời lặn, dự định đào hẳn thành ao. Tôi đổ nữa
đổ mãi, nhưng nước không đọng lại mà cứ chảy đi đâu hết. Tôi vẫn tiếp tục
chạy như con thoi giữa giếng và hố vì một niềm thỏa mãn ngắn ngủi, rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.