LƯỠI - Trang 17

và gắt. Trong trà có cà phê, sữa, diếp xoăn khô nghiển bột. Hồi làm việc ở
đây, tôi thường pha cho mình một tách tương tự vào giữa giờ chiểu.

– Có điều này, tôi không biết có nên nói ra hay không...

– Anh nói đi.

– Trạng thái tuyệt vọng...

Tôi không mong đợi đoạn tiếp sẽ là: “vì tình”.

– ... để nó trôi qua, lúc nào cũng là một việc khó khăn.

Gặp cảnh ngộ như của tôi, tầm sự với người lớn tuổi hơn thì chỉ càng

thêm bế tắc. Bếp trưởng nói bằng giọng của một người đã sống cả đời đầy
tự tin. Sợ rằng cái giọng ấy sẽ túm lấy cổ mình mà lắc, tôi vội hỏi:

– Vậy là em có thể bắt đầu từ ngày mai, đúng không?

Tôi đến đây cốt để tìm việc. Không ai được phép nói rằng mối tinh của

tôi đã qua. Chưa phải bây giờ. Kiềm chế nỗi thôi thúc được lặng lẽ lẩn về
theo cửa sau, tôi buộc mình nhìn vào mắt anh.

Vẫn còn một điều khủng khiếp hơn sự chia tay, đó là giữ người kia trong

trái tim mình dù cả hai không còn bên nhau nữa. Ý tôi là, có lẽ nó là một
phép thử, nếu muốn hiểu ai đó, thực sự muốn hiểu ai đó, nên thử chia xa ít
nhất một lần, chỉ một lần thôi. Đừng hỏi đến chuyện của tôi vội.

– Vẫn còn thói quen nhìn vào mắt người khác – Bếp trưởng nói.

– Em vẫn thế mà.

– Có gì đó khác rồi.

Tôi im lặng.

– Chấm dứt đi khi em còn có thể. Đừng dây dưa. Một thời gian nữa em

sẽ thấy mọi sự hóa ra rất nhẹ nhàng.

– Em đoán là đến mùa cá đù sẽ ổn hơn.

Tức là mùa hè.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.