LƯỠI - Trang 173

nào, há miệng ra. Tôi đoán là nước bỏng thật đấy nhỉ, lưỡi đỏ hết lên rồi
này. Nhưng là màu đỏ khỏe khoắn, như lưỡi con hồng hạc thôi, các gai vị
giác của cô trông cũng bắt mắt đấy. Chi tiết nào ở cô cũng xinh đẹp. Hẳn cô
phải sung sướng lắm vì vẻ ngoài yêu kiếu và có được mọi điều mong muốn.
Nhưng bộ dạng thè lè dãi rớt thế này, trông thực tởm lợm và đáng buồn. Tôi
hy vọng không bao giờ anh phải nhìn thấy biểu cảm này của cô. Ông
Hemingway thường vót bút chì thật nhọn, nhọn đến phát bệnh ấy, cô có biết
tại sao bữa nào ông ta cũng phải ăn hàu không? Bởi vì ông ta cảm thấy
trống rỗng. Quá trống rỗng, nên phải mút hàu chùn chụt. Điều đó không bao
giờ xảy ra với cô đâu nhỉ?

Cô đang có thứ tôi muốn. Tôi mong cô đưa nó cho tôi. Bây giờ nói ra vô

nghĩa cả rồi, nhưng cô đã lấy đi rất nhiều thứ của tôi đấy.

Vì sao chân cô run bần bật lên thế? Chân cô dài và đẹp quá, như chân

hồng hạc. Cô hồi hộp ư? Đừng mà, hồi hộp sẽ làm cô đổ mồ hôi và ướt
sũng cả người. Cô quên thao tác lấy trứng cá tầm đúng tiêu chuẩn mà tôi
vừa kể rồi ư? Vẻ mặt cô sao vậy? Xấu hổ à? Hay sợ hãi? Đừng giở những
biểu cảm đó ra. Thư thái hơn đi. Hồi tưởng cảm giác lúc quấn đôi chân dài
này quanh anh, ngay trong bếp nhà tôi chẳng hạn.

Lưỡi là phần ngon nhất của cá voi, hình như hồng hạc cũng thế. Tôi

chưa nếm cả hai. Một người La Mã đã để lại những dòng rất lôi cuốn về
hồng hạc, đại loại là, Bộ lông đỏ rực đã định danh tôi, nhưng tôi được vinh
danh là nhờ cái lưỡi, theo đánh giá của những người sành ăn. Lưỡi là một
tạo vật rất kỳ lạ. Trông thì hoàn mỹ, thực chất nông cạn. Nhưng những điều
ra ở miệng, xét cho cùng đều xuất phát từ trái tim. Thế nên, hứa hẹn điều gì
thì phải giữ lời. Đã nói yêu ai phải yêu đến tận cùng. Thứ tôi muốn ở cô là
đây, là cái vật nằm trong khoang miệng sâu hút này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.