LƯỠI - Trang 29

5

Ngày Tết cuối cùng, trời lạnh đến nỗi dọc đường đi dạo về tôi phải mua

một chiếc áo phao, màu xanh nhạt. Mỗi chuyển động đều làm thân thể tôi
kêu lách cách như xương xóc trong thùng thiếc.

Tôi mặc áo phao đi làm. Để lên nhà hàng ở tầng hai, phải băng qua

những bậc thang gỗ rìa đóng đầy tuyết. Tôi đã chạy trên những bậc thang
này hằng ngày, từ tuổi hai mươi ba đến hai mươi chín, sau đó thì nghỉ để
mở trường dạy nấu ăn. Bây giờ, ở tuổi ba mươi ba, ước gì tôi có thể nói
rằng mình đã trở lại sau chuyến đi tạm thời đến một nơi không ai hay biết.
Nhưng, giống như những vết bỏng lớn nhỏ khắp hai cánh tay, do bắn dầu
mỡ hoặc đụng phải chảo nóng, bao giờ cũng còn dấu tích xấu xí để lại đâu
đó trên người, dưới lớp áo phao nặng nể này.

Tôi nắm cả hai tay vào tay cẩm lạnh băng của cửa kính. Lòng bàn tay áp

lên mặt tay cầm. Bây giờ tôi là một trong bảy đầu bếp ở đây. Cánh cửa sau
một tiếng rít kháng nghị, vẫn nhẹ nhàng trượt mở, như một người thân thiện
nhưng luôn tỏ ra lạnh lùng. Tôi hít một hơi thật sâu. Bánh mì đang được
nướng trong bếp rồi.

Bằng vào sự câm nín bất thường của các đầu bếp mỗi lần thấy tôi, tôi

biết mình vẫn bị đem ra bàn tán những khi vắng mặt.

Trong nhà bếp tất bật ban sớm, người thì ướp thịt, người nướng bánh mì

bánh ngọt hay rửa rau arugula, còn tôi cố nghĩ về bản thân mình như nghĩ
về một người khác. Giả sử một người tên K đi. K từng là học trò của Bếp
trưởng, vừa tốt nghiệp trường nấu ăn Appennino chuyên về món Ý đã được
Nove nhận vào làm luôn. Trong suốt sáu năm làm việc, cô ấy luôn là cánh
tay phải đáng tin cậy của Bếp trưởng và được cùng anh giám sát nhà bếp.
Trở thành đầu bếp chính chưa đầy một năm, cô rời Nove để mở trường dạy
nấu ăn riêng, thậm chí còn mang theo về Bếp Won một số khách hàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.