8
Tại sao tôi làm bếp, đây là câu hỏi gần như không thể trả lời. Cũng giống
như thắc mắc, Vì sao cô lại yêu người đàn ông này chứ không phải người
đàn ông khác? Dĩ nhiên không có lý do rành mạch, rất khó giải thích ngay
cả với người mình yêu. Tôi có thể dẫn một ví dụ. Giả sử bạn là mặt trời.
Mặt trời hút lấy những phân tử tinh khiết và nhẹ nhất của nước biển, mang
lên không trung, muối nặng nên ở lại, suy ra muối là sản phẩm tựu hình từ
những chuyển động của mặt trời. Để ví dụ này trở nên xác đáng, có lẽ nên
nói về niềm say mê và động cơ của mặt trời trong việc tạo ra muối. Tạo
muối là sứ mệnh cơ bản của mặt trời. Tầm quan trọng của muối vô hình
trung lại tạo nên giá trị của mặt trời trong thế giới ẩm thực. Thoạt tiên, hành
động nào của con người cũng chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ đó xuất hiện thi
thoảng như định mệnh, thi thoảng như trùng hợp, và đôi khi trở thành sự
thật bằng những cách không thể tin nổi. Trong trường hợp của tôi, mọi
chuyện bắt đầu từ một con chim trĩ đỏ.
Vào một ngày của tuổi hai mươi, tôi đang ngồi trong lớp Lịch sử ở đại
học, cằm tựa trên tay, mơ màng. Tôi không biết mình nên làm gì với đời
mình. Tuổi hai mươi giống như một quả dứa – với vương miện đội trên đầu,
nhưng thay vì bóc vỏ một cách đơn thuần, người ta phải dùng dao gọt hết
các mắt mới tìm được vào thịt quả. Dứa rất nhiều nước, nhưng không nhân,
không hạt giống, phần ăn được cũng chẳng có bao nhiêu, lại còn bọc chặt
giữa những mẩu cứng nhọn ngắn. Vấn đề lớn nhất của tôi là không tìm
được đối tượng để say mê và gắn bó lâu dài. Trong khi mùa xuân là mùa tái
nạp năng lượng cho nhiều người, khởi động lại mình sau vụ đông uể oải với
nhiều người khác, thì tôi lại chỉ biết nhìn ra ngoài cửa sổ trong giờ học,
buồn chán ngắm những đám mây lững lờ theo gió hoặc bồng bềnh giữa làn
khí lạnh mùa xuân êm đềm dịu nhẹ.
Vào cái ngày tháng Tư năm đó, tôi ngồi bên cửa sổ giảng đường, vừa
ngắm mặt trời lặn dần vừa nuôi hy vọng mong manh rằng có lẽ tuổi hai