LƯỠI - Trang 90

nhận xét ngồi trong bếp giống như ngồi bên ai đó trước lò sưởi đêm đông.
Mặc dù làm cơm giỗ, tôi cũng không có cảm giác đang chuẩn bị món ăn
cho người đã khuất, như thể năm phút nữa Bà sẽ bước vào, cầm oải hương
khô trong một tay, tay kia là giỏ khoai tây luộc. Đầy ắp háo hức và mong
chờ, tôi nêm mắm muối cho rau dớn, luộc gà, chiên bánh rán hành thịt bò.
Lần đầu tiên tôi nấu được bữa cỗ hoàn chỉnh chính là vào ngày giỗ của Bà,
một năm sau khi Bà mất.

– Nếu mình nhặt được cái rương đó, mình tự hỏi liệu có cái gì bên trong?

– Mun Ju băn khoăn, vẫn còn nghĩ về hành.

– Mình không biết. Cậu muốn có gì ở trong?

– Không chắc nữa.

– Đảm bảo là một thứ cậu thích.

– Một cái gì đấy như nước ư?

Tôi nên nói gì đây? Không thể cứu vãn được củ khoai luộc nát hay quả

trứng đã vỡ. Cứ tha thứ cho ba cậu là được, Mun Ju à. Nếu không cậu sẽ
tiếp tục đày đọa bản thân bằng những giấc mơ. Và trong mơ ấy thì không ai
giúp được cậu cả.

– Liệu có gì trong đó, nếu cậu là mình? – Mun Ju hỏi.

– Trong rương ấy à?

– Ừ.

– Mình không biết…

Tôi muốn nói là cà chua, nhưng có vẻ không được thích hợp, mà ngoài

cà chua tôi lại không thể nghĩ đến thứ gì khác. Hồi chúng tôi còn nhỏ, Chú
nói, Có muốn xem một thứ thú vị không? Và tụt quần ngủ xuống. Giữa hai
đùi chú đung đưa một vật hồng tươi, tôi nhìn thấy, rồi bỗng ngất lịm. Tôi
cũng ngất sau đêm đầu tiên với Seok Ju, như một người đàn bà thế kỷ 19
vừa biết cắn vào quả cà chua. Đối với tôi cà chua là biểu tượng của sợ hãi
và khủng hoảng. Ruột đặc quánh, dinh dính, ngồn ngộn những hạt màu đen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.