LƯỚI ĐIỆN TỬ THẦN - Trang 146

Chương 21

“Lincoln, đây là Tiến sĩ Kopeski.”

Thom đứng trong khung cửa mở vào phòng thí nghiệm cùng một vị khách.
Lincoln Rhyme lơ đãng ngước nhìn. Lúc bấy giờ là khoảng tám rưỡi tối

và, tuy tính chất cấp bách của vụ Algonquin vẫn đang đập phập phồng trong
căn phòng, anh hầu như chẳng giải quyết được gì khi Sachs chưa trở về từ
cuộc gặp gỡ lãnh đạo của công ty điện lực. Vì thế, anh đã miễn cưỡng đồng ý
tiếp đại diện nhóm hoạt động vì quyền của người khuyết tật định trao phần
thưởng cho mình.

Koveski không đến đây và chờ đợi kiểu triều thần chờ đợi diện kiến nhà

vua đâu…

“Xin cứ gọi tôi là Arlen.”
Người đàn ông có giọng khẽ khàng, mặc bộ com lê cổ điển, sơ mi trắng,

cà vạt tựa chiếc kẹo gậy với những đường vằn màu đen và da cam. Ông ta
bước đến chỗ nhà hình sự học và gật đầu chào. Không có dấu hiệu nào của
hành động định giơ tay ra bắt. Và ông ta thậm chí không liếc xuống đôi chân
Rhyme hay chiếc xe lăn. Kopeski làm việc cho một tổ chức vì quyền của
người khuyết tật nên tình trạng của Rhyme đối với ông ta là bình thường. Đó
là thái độ mà Rhyme tán thành. Anh cho rằng tất cả chúng ta đều khuyết tật
theo cách này hay cách khác, từ những tế bào sẹo tình cảm đến chứng viêm
khớp hay căn bệnh Lou Gehrig (bệnh teo cơ xơ cứng, được đặt theo tên
huyền thoại bóng chày Mỹ vì ông đã mắc bệnh này)
. Cuộc sống là một
khuyết tật lớn, câu hỏi đơn giản được đặt ra: Chúng ta đã làm gì với nó?
Rhyme hiếm khi nói đi nói lại về chủ đề này. Anh chưa bao giờ là người ủng
hộ quyền của người khuyết tật, nó gạt anh ra khỏi nghề nghiệp mình theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.