LƯỚI ĐIỆN TỬ THẦN - Trang 147

đuổi. Anh chỉ là nhà hình sự học tình cờ không thể di chuyển thuận lợi được
như đa số những nhà hình sự học khác. Anh cố gắng hết sức để bù lại điều đó
và tiếp tục làm việc.

Rhyme liếc Mel Cooper và hất đầu về phía căn phòng dành để nghỉ ngơi

thư giãn, đối diện phòng thí nghiệm qua sảnh. Thom dẫn Kopeski sang đó,
Rhyme lăn xe theo sau. Anh chàng phụ tá kéo bớt hai cánh cửa trượt lại. Rồi
anh ta biến mất.

“Mời ngồi, nếu anh muốn.” Rhyme nói, ý sau đưa ra nhằm kiềm chế ý

trước, hy vọng rằng người đàn ông sẽ vẫn đứng, bắt đầu câu chuyện và rời
khỏi đây. Ông ta xách chiếc cặp tài liệu. Có thể cái chặn giấy được để ở trong
ấy. Ông tiến sĩ sẽ trao nó, chụp một bức ảnh, rồi đi. Toàn bộ vấn đề sẽ kết
thúc.

Ông tiến sĩ nói, “Tôi đã theo dõi công việc của anh một thời gian.”
“Thế à?”
“Anh có hay nghe nói tới Hội đồng Nguồn nhân lực người khuyết tật

không?”

Thom đã cung cấp thông tin cho Rhyme. Anh hầu như quên sạch đoạn độc

diễn ấy. “Các vị hoạt động rất tốt.”

“Rất tốt, vâng!”
Im lặng.
Nếu chúng ta có thể bỏ qua chuyện này… Rhyme nhìn chăm chăm ra

ngoài cửa sổ như thể một nhiệm vụ mới đang vỗ cánh bay về phía ngôi nhà,
tựa con chim ưng lúc trước. Xin lỗi, tôi không ở lại được, bổn phận kêu gọi…

“Những năm qua, tôi đã làm việc với người khuyết tật. Chấn thương tủy

sống, nứt đốt sống, ALS, rất nhiều vấn dề khác. Cả ung thư.”

Ý tưởng lạ lùng. Rhyme chưa bao giờ nghĩ chứng bệnh đó là một khuyết

tật, nhưng anh đồ rằng có những chứng ung thư có thể phù hợp với định
nghĩa này. Anh liếc nhìn đồng hồ treo tường đang tích tắc chậm chạp. Rồi
Thom mang vào khay đựng cà phê và, ôi, trời đất ạ, bánh quy. Thoáng ánh
mắt đảo qua anh chàng phụ tá - ý nói đây đâu phải buổi tiệc trà chết tiệt nào
chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.